Chương 514: Đầu Óc Ngươi Có Vấn Đề À?
Chương 514: Đầu Óc Ngươi Có Vấn Đề À?Chương 514: Đầu Óc Ngươi Có Vấn Đề À?
Ngay sau đó, hạt sen kia lại chui vào trong miệng gã, Răng rắc" một tiếng đã bị gã hung hăng cắn nát rồi.
Trong phút chốc, Đường Nguyên tóc tai rối bời, tựa như một ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt, ngay cả ánh mắt cũng trở nên hung lệ gấp mấy phần.
Sau khi hai hạt sen còn lại cũng chui vào trong miệng, làn da dưới vạt áo tuyết trắng bỗng nhiên lại rạn nứt, một dòng chất lỏng như nham thạch nóng chảy xuất phát từ bên trong lỗ thủng lập tức ồ ồ phun trào ra ngoài, làm một mảnh huyết hồng trực tiếp xuất hiện trên nên da thịt trắng nõn
Khí tức xung quanh lập tức trở nên cuồng bạo. Nhiệt độ kinh người khiến tất cả mọi thứ trong tâm mắt đều bắt lửa. Mấy vị Tông Sư của Đại Càn ở gân Đường Nguyên nhất, cũng chính là người chịu ảnh hưởng mạnh nhất từ tình huống bất ngờ này, thậm chí bọn họ còn phải tế ra Đạo Anh để chống cự lại luồng khí tức không ngừng tràn lan ra ngoài của gã.
Đường Nguyên hờ hững nhìn Sư Hoàng, khóe môi lập tức vẽ nên một đường cong dữ tợn. Gã vươn tay, ngoắc đầu ngón tay với đối phương: "Đến đây đi."
"Tê."
Vẻ mặt phách lối như vậy, đâu còn bộ dáng trầm ổn lúc trước khi ở Trấn Yêu thành?
Hứa Uyển Vận tế ra Đạo Anh, bàn tay dùng sức nắm chặt lấy chuôi kiếm. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và thiên kiêu chân chính một cách rõ ràng đến thế.
Chỉ tính tới cơn sóng lửa cuồn cuộn không ngừng cuốn tới kia thôi, đã khiến nàng có chút không thở nổi rồi.
Hứa Uyển Vận vô thức hỏi Thẩm Nghỉ có cảnh giới thấp hơn bên cạnh: "Có bảo vật này gia trì, hắn có thể thắng được Kim Tình Sư Hoàng không?"
Thẩm Nghi liếc nàng một cái, thậm chí còn lười trả lời.
Quả nhiên, Kim Tình Sư Hoàng chậm rãi gắt lên một tiếng: "Đầu óc ngươi có vấn đề à?”
Đối mặt với khí tức cường hãn như thế, nhưng nó vẫn khoanh tay đứng nguyên tại chỗ, không có lấy một chút phản ứng nào, thậm chí còn lộ ra vẻ cười nhạo: "Nếu bản Hoàng muốn chơi đao thật thương thật với ngươi, thì còn phí sức như vậy làm gì? Đồ ngốc."
Nụ cười trên mặt Đường Nguyên chậm rãi cứng lại. Mấy vị Tông Sư bên cạnh cũng ngây người ra, nhưng rất nhanh, gương mặt đã biến sắc, trận hình vốn đang chỉnh tê bảo vệ Đường Nguyên ở giữa, trực tiếp tán loạn, cả đám vội vàng tách ra, bay vê bốn phương tám hướng.
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ thấy mấy sợi xích sắt từ bên trong lỗ hổng của tòa trận pháp giả kia "Rào rào rào' nhanh chóng chui ra ngoài, rồi trực tiếp quấn lên bắp chân của mấy người bọn họ, lại theo sát tựa như những con cự mãng leo lên thân thể bọn họ, hung hăng kéo bọn họ xuống dưới!
"Chậm rãi chơi đi, bổn hoàng rất có kiên nhẫn." Kim Tình Sư Hoàng thản nhiên ngoái đầu về phía sau, dặn dò một tiếng.
Lão nhân tiêu tụy mặc trên người bộ y phục tả tơi kia cũng không trả lời, chỉ hướng hai con ngươi đục ngầu nhìn qua, không phẫn nộ không chửi mắng, vẻ mặt chết lặng, từ từ nâng song chưởng lên.
Ngay tại khoảnh khắc đầu ngón tay của gã nhúc nhích, những sợi xích sắt bên kia lập tức rung động theo từng động tác của lão, hệt như chúng tự có sinh mệnh của chính mình vậy. Sau đó, một mảnh sương mù màu đen nồng đậm trực tiếp bung ra, cắn nuốt mấy người khác vào.
Đường Nguyên gầm lên một tiếng, ngọn lửa trên người gã lại nông đậm thêm mấy lần, nó trực tiếp va chạm với luồng khói đen kia, phát ra tiếng xèo xèo chói tai.
Sau khi nuốt ba hạt sen vào trong bụng, khí tức trên người gã đã tăng vọt, không hề thua kém Kim Tình Sư Hoàng bên kia, nhưng vẫn rơi xuống thế hạ phong.
"Cái này cần tiêu hao bao nhiêu thiên tài địa bảo chứ?" A Thanh kinh ngạc đến há miệng.
Phải biết rằng, U Minh Tỏa Long trận bình thường tuyệt đối không có hiệu quả như vậy, tuyệt đối không thể áp chế được một vị tu sĩ Hóa Thần cảnh mạnh mẽ đến nhường này.
"Chúng nó chiếm cứ nơi giàu có nhất, lại không biết cách dùng... Đương nhiên là hào hoa xa xỉ vô cùng." Khóe mắt Hứa Uyển Vận khẽ giật giật: "Chúng ta thừa cơ rời đi, hay là đi lên hỗ trợ?"
"Tỏa Long Trận này chỉ có thể áp chế, nhưng không thể chém giết, đương nhiên là phải đợi cho đến lúc yêu ma ra tay, mượn Đường Nguyên liều chết vật lộn một lần, làm ngư ông đắc lợi rồi." A Thanh không hổ là người đã đi theo Thẩm Nghi một đoạn thời gian, nàng lập tức đưa ra câu trả lời đầy sức thuyết phục, còn thuận thế nhìn về phía thanh niên kia, hỏi một câu: "Cứ làm như vậy đi, Thẩm đại ca?"
Thẩm Nghi nghe vậy, lại tùy ý nhìn về phía A Thanh một cái. Hắn còn nhớ lần trước khi tiến vào bên trong động phủ, nha đầu kia còn lao ra ngăn cản huynh muội Hướng gia, vậy mà hiện giờ lại đưa ra chủ ý như vậy, chẳng biết là học được ở đâu rồi.
Hắn thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Ngươi có thể phá được trận pháp này không?”
A Thanh thoáng giật mình một cái, nhưng lại lập tức khẳng định: "Có thểi"
Mặc dù nàng cũng không biết vì sao lần này lại không giống như lúc trước, nhưng khẳng định là Thẩm đại ca tự có đạo lý của riêng mình, quả nhiên hành tẩu ở bên ngoài, cũng không thể quá mức cứng nhắc, phải tùy cơ ứng biến mới đúng.
"Ta sẽ hết sức bảo vệ ngươi." Thẩm Nghi gật gật đầu, lời ít mà ý nhiều nói.
"Được!" A Thanh lập tức vung tay lên, đã thấy mấy viên đá đen kịt bị kẹp ở giữa ngón tay hắn, sau đó trực tiếp bắn về mấy vị trí khác trên núi!
Toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Hứa Uyển Vận còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện mấy người mình bị bại lộ rồi.
Cái quái gì vậy?!
Đúng là một người dám nói, một người dám tin sao?
Hai tên Hỗn Nguyên Tông Sư, làm sao có thể bảo vệ một vị tu sĩ Bão Đan suy yếu tới cực điểm ở ngay trước mặt một con Yêu Hoàng hung thần ác sát?
Rơi vào tình huống này, kể cả lôi vị tiền bối Kim Thân Hóa Thần lúc trước ra đây, cũng không đủ nhai
Chỉ trong nháy mắt sau đó, mấy viên đá bình thường kia đã rơi xuống đất. Vào khoảnh khắc này, rốt cuộc vẻ mặt của lão nhân mặc y phục tả tơi kia, cũng xuất hiện một tia gợn sóng, lão cất giọng khàn khàn nói: "Phá Trận Thạch của Hứa gia?"
Tuy tên của thứ này là Phá Trận Thạch, nhưng lại không có nghĩa là cứ tùy tiện ném ra liền có thể tạo được hiệu quả phá trận. Cần phải quen thuộc với loại trận pháp nọ tới cực điểm, rồi tìm ra mắt trận đang bị ẩn giấu mới có thể đạt tới hiệu quả phá trận kia.