Chương 515: Đừng Để Hắn Lừa!
Chương 515: Đừng Để Hắn Lừa!Chương 515: Đừng Để Hắn Lừa!
Mảnh sương mù màu đen giữa những sợi xích sắt lập tức ngừng lại.
Rốt cục Đường Nguyên cũng có cơ hội thở dốc.
Giờ phút này, mảnh sương mù màu đen kia đã bao trùm toàn bộ phân vai phải của gã, hơn nữa chúng còn mơ hồ có dấu hiệu ngưng thực.
Gã lập tức nắm lấy thời cơ kia, lại đánh một chưởng về phía Yêu Hoàng và lão nhân. Sóng nhiệt nặng nê như sóng thần bao trùm tới.
"Grào!" Rốt cuộc, con Kim Tình Sư Hoàng kia cũng phải buông lỏng hai cánh tay vẫn một mực khoanh lại trên ngực xuống, nó thô bạo xách lão nhân kia lên, trực tiếp lướt qua độ cao hơn trăm trượng, dù phản ứng nhanh chóng như thế, nó vẫn bị đốt trụi một lớp lông màu vàng sậm.
Nó đùng đùng nổi giận nhìn về phương xa, thứ đập thẳng vào mắt chính là một bộ áo bào màu đen bay phần phật, cùng một vị thanh niên tuấn tú đang yên tĩnh đứng giữa không trung, bên dưới mái tóc đen nhánh của hắn là một đôi mắt trong suốt đang bình tĩnh nhìn chăm chú về hướng này.
Đương nhiên, không phải là Thẩm Nghi chỉ biết mỗi một trò đánh lén. Nhưng đây là lân đầu tiên hắn đứng trước mặt một con Yêu Hoàng đang ở trong trạng thái toàn thịnh, có điều, áp lực hắn cảm nhận được cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Kim Tình Yêu Hoàng buông lão nhân kia ra, chậm rãi thò móng vuốt sắc bén tới.
Tư thế của thanh niên nọ an tĩnh như vậy, ngược lại đã khiến nó có chút mơ hồ, không rõ tình huống hiện giờ.
Đường Nguyên cũng chú ý tới bóng người vừa xuất hiện ở phía xa. Lúc trước, gã còn tưởng bọn họ mang theo ý đồ xấu, vì vậy mới theo sát phía sau, không ngờ đối phương lại đoán được nơi này có cạm bấy, mới một đường đi theo để bảo vệ đám người mình. Sau khi áy náy một phen, gã cũng vội vàng quát lớn: “Đạo hữu giúp ta phá trận, đợi Đường mỗ thoát khốn, sẽ lấy Thanh Phong chân nhân ra thề, nhất định phải tiêu diệt tên vô lại này!"
Mấy tên Hỗn Nguyên Tông Sư đã bị mảnh sương mù đen kia bao phủ, vừa nghe thấy động tĩnh bên này, tất cả đều điên cuồng giấy giụa phát ra âm thanh trâm muộn.
"Ừm." Thẩm Nghi khẽ gật đầu.
Đường Nguyên nghe được câu trả lời của hắn, lập tức cảm thấy tự tin hơn, lại dốc toàn lực đi chống cự sợi xiêng xích trên người mình.
Kim Tình Sư Hoàng lộ vẻ mặt tàn nhẫn, toàn bộ phần cơ bắp trên yêu thể cường hãn của nó chậm rãi kéo căng ra. Lực lượng nhục thân của một con Yêu Hoàng, có thể tranh phong cùng tu sĩ Hóa Thần điều động thiên địa khí tức, đủ để thấy được thân thể của nó khủng bố đến mức nào rồi. Nó đang vận sức chờ phát động...
Nhưng ngay tại khoảnh khắc Kim Tình Sư Hoàng sắp sửa ra tay, lại nghe thấy phía sau truyền đến một lời nhắc nhở khàn khàn: "Đừng để hắn lừa, người phá trận không có liên quan gì đến hắn."
Kim Tình Sư Hoàng nghe vậy, mới chú ý tới bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đang lén lén lút lút ở bên dưới.
"Nàng đang tranh đoạt quyền khống chế trận pháp với ta." Mười ngón tay của lão nhân mặc y phục tả tơi nhanh chóng nhúc nhích, trong đôi mắt vẫn âm u đầy tử khí, nhưng từ giọng điệu của lão có thể nghe ra, lão đang cảm nhận được áp lực khá lớn.
"Ngươi không phải là trận pháp sư mạnh nhất Huyền Quang động sao? Lại không sánh bằng một đứa nhãi ranh?" Kim Tình Sư Hoàng khinh bỉ thu hồi ánh mắt, chỉ trong phút chốc, thân hình to lớn cao đến mấy trượng lại biến mất tại chỗ, đồng thời luồng yêu khí ngập trời kia cũng lập tức bao phủ cả ngọn núi caol
Thân hình vốn đang chạy nhanh đi của A Thanh lập tức đứng yên tại chỗ, cũng không phải vì nàng sợ hãi hoặc là gặp phải một nhân tố tâm lý nào khác, chỉ đơn thuần là dưới cảnh giới nghiền ép chênh lệch đến một trời một vực này, dù muốn nàng cũng không thể nhúc nhích mảy may.
"Này!" Hứa Uyển Vận không chút do dự vội vàng lao tới, Hồi Linh Trận trên người cấp tốc vận chuyển. Kiếm quang như một con sông lớn lao nhanh về phía trước, đâm thẳng về khoảng hư vô phía trên A Thanh.
Nàng dự đoán được động tác của Sư Hoàng, bởi vậy ngay trong nháy mắt, khi kiếm quang lao tới, Kim Tình Sư Hoàng cũng vừa vặn xuất hiện ở vị trí kia.
Thân là một vị Tông Sư Hỗn Nguyên cực cảnh, lại có trận pháp gia trì, giờ phút này, một kiếm toàn lực của Hứa Uyển Vận còn có một chút khả năng sẽ làm bị thương tu sĩ Hóa Thần cảnh bình thường. Chỉ đáng tiếc Sư Hoàng không phải Hóa Thần cảnh bình thường.
Nó chỉ hơi nghiêng người một cái, sau đó tùy ý vung trảo đập nát kiếm quang, khiến cho con sông lớn đang lao đi mãnh liệt nọ phải quay ngược dòng, đánh lên thân Hứa Uyển Vận.
"Cô cô...' Dù A Thanh có thông minh đến đâu, cũng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, trong lúc nhất thời nàng chỉ biết hốt hoảng đứng yên tại chỗ. Ngay sau đó, tâm mắt đã bị một bộ áo bào đen chiếm cứ.
"Chuyên tâm chút, xin nhờ ngươi." Dường như giọng nói của người thanh niên này có mang theo một loại sức cuốn hút kỳ lạ nào đó, khiến cho tâm trạng vốn đang sợ hãi của A Thanh thoáng dịu đi một chút, dù nhịp hô hấp vẫn dồn dập như cũ nhưng nàng đã có thể bình tâm nhặt Phá Trận Thạch lên, tiếp tục so đấu phương diện khống chế trận pháp với lão nhân kia.
Thẩm đại ca đã nói... thì nhất định là không có vấn đề!
Ngay sau đó, huyết tương nóng hổi rơi trên người nàng.
A Thanh bỗng cảm thấy hít thở không thông, nàng mở to mắt nhìn, nhưng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể ép buộc bản thân phải đặt tâm tư vào viên Phá Trận Thạch trong tay.
Mà ở một bên khác, Hứa Uyển Vận vừa bị kiếm quang phản phệ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng không để ý đến cơn đau đớn trên người, bởi vì ngay cả bàn tay nàng cũng đang phát run.
Nàng sợ hãi nhìn về phía trước. Chỉ thấy Kim Tình Sư Hoàng lại vung chưởng, thô bạo đánh xuống phía dưới. Chiếc áo bào màu đen kia bị cuồng phong thổi quét, tựa như một chiếc thuyên nhỏ đang chênh vênh giữa cơn cuồng phong mưa rào.
Ngay sau đó, thanh niên kia khẽ nâng bàn tay lên, gắt gao đặt trên cổ tay Sư Hoàng. Lực đạo mênh mông xuất phát từ thân thể Yêu Hoàng âm ầm nện xuống, nửa người Thẩm Nghi vỡ vụn, để lộ ra Đạo Anh màu đỏ tươi bên trong, vết rạn tinh tế kéo dài từ bên má phải.
"Ngươi là... Hỗn Nguyên?" Gương mặt Kim Tình Sư Hoàng vừa lóe lên vài phần hoang đường, bởi khí tức rét lạnh vừa bám vào thân thể nó, bắt đầu từ vị trí cổ tay, trực tiếp phủ một tâng sương lạnh lên toàn bộ cánh tay phải.
Chỉ là một tên Hỗn Nguyên Tông Sư, lại có thể ngăn được một chưởng của nó?