Chương 520: U Vĩ Thương - Lôi Ưng Và Long Ngư!
Chương 520: U Vĩ Thương - Lôi Ưng Và Long Ngư!Chương 520: U Vĩ Thương - Lôi Ưng Và Long Ngư!
Thẩm Nghi nhảy xuống khỏi cây đại thụ, đi tới bên cạnh A Thanh, lấy viên đá cuội ra: "Ta định đi thăm dò động phủ của Yêu Hoàng, ngươi có thủ đoạn liễm tức gì đều sử dụng hết ra đi, sau đó ở bên ngoài chờ ta, nếu ta gặp phải vấn đề có liên quan đến trận pháp, sẽ dùng vật này để truyền tin cho ngươi."
Tuy làm như vậy hơi phiền toái một chút, nhưng đó lại là lựa chọn tốt nhất rồi.
Xét cho cùng, đúng là hắn không có lòng tin đã dấn thân vào loại địa phương này rồi mà vẫn có thể bảo vệ được A Thanh, nhưng lại không thể rời khỏi thủ đoạn trận pháp của đối phương.
"Không sao, ta có thể cùng ngươi đi vào." A Thanh gãi gãi đầu nói: "Thật ra đối với ta, thì Yêu Hoàng và Yêu Vương cũng không có gì khác nhau cả."
Ở bên trong Thiên Yêu quật, nàng đụng tới cái gì cũng chỉ có một chữ chết.
"Hình như cũng đúng." Thẩm Nghi hơi ngẩn người, lại lập tức thu hồi viên đá cuội trong tay, rôi dùng vạt áo bào đên trên người bao bọc lấy A Thanh, sau đó là toàn lực thúc giục trận bàn liễm tức.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức của hai người đã biến mất vô ảnh vô tung.
Thiên Sơn vạn quật, đổi lại là người không quen thuộc, đã sớm bị lạc mất phương hướng, may mà có bạch hạc chỉ dẫn ở phía trước, nó dẫn Thẩm Nghi đi đến một khu vực có núi non vây quanh.
"Chủ nhân có thể ở đây chờ đợi tin tức của Bạch Vũ." Bạch hạc vẫy vẫy cánh, sau đó lao vào bên trong.
A Thanh không nhìn thấy yêu hồn, càng không biết tình huống xung quanh như thế nào, chỉ thấy Thẩm đại ca bỗng nhiên dừng lại, là ngoan ngoãn trốn bên trong chiếc áo bào đen kia.
Nàng có thể cảm nhận được thanh niên này đang để lộ ra trạng thái căng thẳng hiếm thấy, hắn chẳng những đã nín thở ngưng thần, mà toàn bộ thân hình cũng đang vận sức chờ phát động.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc khóe mắt trên khuôn mặt tuấn tú kia cũng hơi nhúc nhích một chút.
"Bẩm báo chủ nhân, không tìm thấy tung tích của U Vĩ Yêu Hoàng. Hẳn là nó không ở bên trong động phủ."
Nghe Bạch Vũ truyền tin, Thẩm Nghi vẫn không có động tác gì, chỉ tiếp tục ẩn núp tại chỗ, lạnh lùng ra lệnh: "Tiếp tục dò xét."
Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi cho đến khi Bạch Hạc đã chuyển từ "Hắn là" sang "Khẳng định', lại trực tiếp nói thẳng: "Bạch Vũ đã tìm thấy linh căn, quả nhiên là hai cái! Bên trong này còn có cả Thần Thương của nó nữa!"
Trong chốc lát ấy, thân hình Thẩm Nghi lập tức nổ bắn ra ngoài, hắn không dám có một chút trì hoãn nào, đã trực tiếp bay vào trong dãy núi.
A Thanh chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, ngay lúc nàng còn chưa kịp có phản ứng gì, bỗng nhiên lại cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, toàn bộ thân hình đều thoáng run rẩy một hồi. Ngay sau đó, cảnh vật trước mắt đã khiến nàng phải mở lớn hai con ngươi.
Chỉ thấy bên trong một đâm nước sâu, Long Ngư dài đến vài trượng, toàn thân óng ánh sáng long lanh, tựa như được một dòng nước hội tụ mà thành.
Phía trên cái hồ sâu nọ, bạch ưng cũng đang giương cánh, thân thể nó đều do lôi tương biến thành. (Lôi tương, hỏa tương là sấm sét và lửa ở dạng dịch thể)
Giữa hai con này có một thanh trường thương đen nhánh xỏ xuyên qua. Mũi thương đâm thủng phần bụng của Lôi Ưng, còn đuôi thương cắm sâu vào đầu Long Ngư.
Tựa như hai sinh linh này đã quen với chuyện đó rồi, nên chúng nó cũng không giấy giụa, cứ để mặc cho dòng nước và lôi tương phủ kín thân thương, hết lân này đến lần khác cọ rửa nó.
Đôi con ngươi của chúng có màu đỏ tươi, dường như dưới quá trình tra tấn vô cùng vô tận này, chúng đã nảy sinh ra một loại oán niệm nồng đậm rồi. Và bất cứ người nào tới gần đều bị thứ sát khí kia cuốn lấy, gây ảnh hưởng. Dưới ảnh hưởng của chúng, A Thanh có tu vi thấp nhất ở nơi này, còn không nói chuyện được lưu loát: "Linh căn hóa hình, Thẩm đại ca, tuyệt phẩm... cả hai."
"Phù." Thẩm Nghỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi, rơi vào hoàn cảnh hiện tại, hắn đã bị ép buộc đành phải tế ra Đạo Anh chống cự, cũng thuận tiện ném A Thanh ra xa một đoạn.
"Chủ nhân của ta, Bạch Vũ không ngờ lại như vậy, tình hình này có chút phiền phức rồi."
Bạch Vũ Yêu Hoàng bất đắc dĩ nhìn hai loại linh căn kia. Thật rõ ràng, muốn động vào món đồ chơi này, là không thể tránh khỏi, nhất định phải đụng vào cây trường thương đen nhánh kia.
"Đây là U Vĩ Thương, nghe nói nó chính là pháp bảo do đoạn gai xương ở phần đuôi của U Vĩ Yêu Hoàng biến thành. Nó chính là một phần thân thể của U Vĩ Yêu Hoàng, động vào nó, không khác gì động vào Yêu Hoàng.'
Nếu chỉ đơn thuần là ăn trộm linh căn, có lẽ bọn họ vẫn đủ sức rời đi được, nhưng đụng vào cây thương này, sẽ nhiễm khí tức của U Vĩ Yêu Hoàng, còn có thể trốn đi đâu?
Nếu lấy cả thương này, đồng nghĩa với chuyện câm theo cái đuôi của nó chạy trốn khắp nơi, lão Yêu Hoàng này không nổi điên mới lạ.
"Thẩm đại ca, để ta đến bày trận." A Thanh lăn lộn vài vòng trên mặt đất, vừa loạng choạng đứng lên, đã lấy ra bảo cụ trữ vật vừa được cô cô đưa cho nàng. Bên trong chứa toàn bộ những món đồ vật hộ thân trong nhà bọn họ đưa cho vào lúc Hứa Uyển Vận đi ra bên ngoài.
Bên trong không thiếu những tấm trận bàn trân quý. Nàng không chút đau lòng, lập tức lấy từng cái một ra, sau đó lại lấy rất nhiều đồ vật cần thiết để bày trận từ trong túi trữ vật của mình tới, bao gồm cả Bách Quỷ Định Thần Đại Trận, cuối cùng mới xâu chuỗi toàn bộ chúng lại với nhau.
Nhìn bóng lưng bận rộn của A Thanh, hai tay Thẩm Nghi đột nhiên nắm chặt lại, một lân nữa nhìn về phía cái hồ sâu trước mặt.
Đến cũng đã đến rồi, cầm đi một kiện cũng là cầm, lấy đi hai kiện cũng là lấy, cứ dứt khoát thu toàn bộ là xongl...
Thiên Yêu quật, thác nước như lụa trắng, âm âm đổ xuống.
Trong chốc lát, đột nhiên dòng nước kia dừng lại.
Vách đá vốn trơn nhẫn vô cùng lại bật thẳng lên không, cách xa mặt đất, xung quanh rơi vào trạng thái đất rung núi chuyển.
Lấy ngọn núi làm lưỡi đao, phảng phất như một thanh lợi khí che phủ cửu thiên, lấp kín mặt trời, âm ầm đập xuống phía dưới!
"Kengl"
Một con giao long cả người lóe lên một mảnh u quang đột nhiên quấy đuôi, quất thẳng vào vách đá dựng đứng kia, lực đạo mênh mông trút xuống, đánh cho ngọn núi khổng lồ này nát bấy.
Vô số đá vụn nện lung tung lên yêu thể của nó, phát ra tiếng vang nặng nề, nhưng không thể gây ra một chút thương tổn nào.