Chương 523: Đường Luil
Chương 523: Đường LuilChương 523: Đường Luil
"Nhưng an nguy của chủ nhân quan trọng hơn." Thanh Hoa nhìn tiểu cô nương trong tay, lại chỉ có thể xoay người cùng Thẩm Nghi lao về phía trước. Thân là hồn nô, nàng không có năng lực chống lại mệnh lệnh của đối phương.
"Ta cần nàng." Thẩm Nghi cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo của thân thương trong lòng bàn tay. Hắn cũng không ngu, biết câm thứ này sẽ có hậu quả gì.
Nhưng ngay cả khi hắn không cầm cây thương này, chỉ dựa vào một cái chạm tay lúc trước, trên cơ thể hắn cũng đã lưu lại khí tức của U Vĩ Yêu Hoàng rồi. Nói gì thì nói, hắn cũng không thể ném cả hai loại linh căn kia đi, sau đó hóa giải thù hận được... Muốn như vậy còn tiến vào nơi đây làm gì?
Chuyện đã đến nước này, muốn tránh né Yêu Hoàng đuổi bắt, gần như là chuyện không thể, nếu nói trong chuyện này có biến số gì, đó chỉ có thể là Hứa gia thôi.
Nơi ấy chính là chỗ ẩn thân mà ngay cả Huyền Quang động vốn đang khống chế nhóm trận pháp sư cũng không tìm ra, huống chỉ là một con yêu ma?
Thanh Hoa hờ hững nhìn nha đầu trong lòng bàn tay. Vừa rồi đối phương bị tiếng gầm của Giao Long đánh tới, gân như đã vỡ nát cả phủ tạng, thương thế nặng như vậy, đương nhiên phải đưa về trong nhà.
Mà chủ nhân đã sớm đưa tiễn một nữ nhân khác của Hứa gia đi rồi, dưới tình huống cam đoan Hứa Uyển Vận an toàn, nàng ta vốn là cô cô, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cháu gái của mình xảy ra chuyện được.
Hóa ra tiến vào Hứa gia cũng không khó như vậy...
Chủ nhân đã sớm quyết định sẽ tiếp tục thăm dò Thiên Yêu quật, nên từ trước đó, hắn cũng chuẩn bị xong đường lui cho mình rồi...
Ý niệm tới đây, Thanh Hoa lại cẩn thận bảo vệ A Thanh trong tay mình.
"Đi phía trước dò đường." Thẩm Nghi lại nhìn về phía Bạch Vũ: "Nếu gặp người không thể địch lại, nhớ thông báo đúng lúc cho ta."
Mệnh lệnh vừa rồi của U Vĩ Yêu Hoàng gần như đã lan truyên khắp bốn phương tám hướng bên trong này. Hắn không xác địn được đối phương có thể gọi ra đám yêu ma nào khác hay không, nhưng chuẩn bị sẵn sàng trước luôn không sai.
"Bạch Vũ tuân mệnh!" Bạch Vũ Yêu Hoàng trực tiếp lao về phía trước, làm nhiệm vụ chỉ dẫn phương hướng thay Thẩm Nghi. Đúng vào lúc này, bên cạnh lại có hai bóng người thoát ra.
Yêu ma không nói nhảm, ngay cả nhìn cũng không nhìn Kim Thân lấy một cái, mục tiêu của chúng nó cực kỳ rõ ràng, đó chính là Thẩm Nghỉ còn dừng lại ở trình độ Hỗn Nguyên cảnh, cùng với thanh trường thương trong tay hắn.
Kim Thân Pháp Tướng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, đã đá một cú tới.
Báo hoa - một trong hai con yêu ma vừa xuất hiện kia - lập tức lộ vẻ kinh hãi, nó hoàn toàn không ngờ tốc độ của Kim Thân lại nhanh như vậy, nhất thời vô ý đã bị một cước đá thẳng vào bụng. Nó chỉ kịp kêu rên một tiếng, đã bị đánh bay ra ngoài.
Mắt thấy đối phương vẫn chưa tắt thở, Kim Thân dùng khóe mắt liếc nhìn sang bên cạnh, có thể chống đỡ được một kích của nó, ít nhất cũng là Yêu Vương cực cảnh. Nó không dừng lại, đã vươn tay, thả ra kim long trên cánh tay mình. Kim long giương nanh múa vuốt lao thẳng ra ngoài.
Bởi vì lắc lư kịch liệt, A Thanh vốn đang nằm trong lòng bàn tay của Kim Thân, đã mơ mơ màng màng mở mắt. Xuyên qua khe hở mang theo ánh vàng rực rỡ phía trước, sườn mặt nhuốm lên một tia sát ý của thanh niên tuấn tú vốn đang ở phía xa xa kia cũng dần dần xuất hiện trong tâm mắt mơ hồ, đỏ rực như máu của nàng.
Chỉ thấy con yêu ma có cái đầu nửa giống lạc đà nửa giống hươu kia, lại bỗng nhiên dùng cặp sừng dài trên đầu nó húc về phía Thẩm Nghi.
Cùng lúc đó, hai tay nó đã chuẩn bị xong tư thế để cướp đi cây Thần Thương trong tay hắn rồi. Nhưng Thẩm Nghi chẳng thèm nhìn nó lấy một cái, mảnh sương đỏ trong mắt hắn đã hóa thành màu tím vàng, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên khỏi cơ thể, trực tiếp Xoay quanh cánh tay, năm ngón tay nặng nề lập tức nghiền ép xuống!
Khi đứng trước đầu ngón tay kia, cặp sừng thú vốn cứng rắn vô cùng cũng biến thành mềm nhũn như đậu hũ, bị trực tiếp đè xuống.
Không chỉ riêng cặp sừng kia bị nghiên nát, bởi vì cả cái đầu cực lớn của con yêu ma kia cũng cùng chung số phận, chỉ thấy đầu ngón tay trắng nõn xuyên thẳng vào trong đó, ngọn lửa màu vàng tím trực tiếp nổ tung trong đầu.
Trong khoảnh khắc huyết tương bắn ra, Thẩm Nghi đã thu thi thể của con yêu ma ấy lại, đồng thời thân hình hắn cũng xuất hiện ở cách vị trí đó chừng mấy chục trượng.
"Thẩm đại ca... Ta..." A Thanh cảm nhận được cơn đau đớn khủng khiếp đánh tới, tựa như toàn thân nàng sắp nứt ra đến nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, chỉ có thể thở hổn hển từng hơi từng hơi một.
Thẩm Nghi nghiêng đầu nhìn lại, bình tĩnh nói: "Ngủ một lát đi, rất nhanh ngươi sẽ khỏe lại thôi."
Từ khi xuyên qua tới đây, hắn vẫn luôn cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng có phương thức tốt hơn để giảm bớt nguy hiểm. Nhưng cho tới bây giờ, hắn lại phát hiện, không phải chuyện gì cũng có thời gian cho mình đi suy nghĩ, đi làm xong chuẩn bị, và loại tình huống tuyệt đối an toàn kia lại rất ít khi tôn tại.
Nếu không phải vừa rồi, có vị tu sĩ cường đại đột nhiên xuất hiện, thì rất có thể bây giờ, hắn đã là một bộ thi thể.
Cho nên, vận khí cũng rất quan trọng.
Mà việc hắn cần phải làm bây giờ, chính là dốc hết toàn lực đi bắt lấy loại vận khí không dễ gì có được này.
"Bẩm báo chủ nhân, phía trước có Đại Yêu." Đúng vào thời điểm ấy, Bạch Vũ Yêu Hoàng lại đột nhiên thông qua tâm thần truyên tin tức về.
"Né tránh kiểu gì?" Thẩm Nghi hít sâu một hơi hỏi.
Bạch Vũ Yêu Hoàng im lặng một lúc mới đáp: "Không thể né tránh, nó đứng ở ngay đại điện đón khách, là Thanh Linh Quỷ Diện Ưng quật thứ ba mươi tám."
Nghe vậy, Thẩm Nghi chậm rãi nhắm mắt lại.
Quật thứ bốn mươi chính là đường ranh giới, ở bên trên con số này, chính là Hóa Thần trung kỳ chân chính. Nói cách khác, đối phương chính là Yêu Hoàng có cảnh giới tương đương với lão tổ Võ Miếu.
"Chủ nhân cẩn thận!" Trong đầu Thẩm Nghi lập tức bộc phát ra thanh âm bén nhọn của Bạch Vũ.