Chương 525: Ta Nói Có, Ngươi Tin Không?
Chương 525: Ta Nói Có, Ngươi Tin Không?Chương 525: Ta Nói Có, Ngươi Tin Không?
Nhân cơ hội ấy, Thẩm Nghi lập tức bứt ra, toàn bộ phần bả vai đều vỡ vụn dưới một nắm tay vừa rồi. Nhịp hô hấp của hắn trở nên dồn dập, hắn vội vàng lấy nội đan của Bạch Vũ Yêu Hoàng từ trong bảo cụ trữ vật ra, sau đó không chút do dự đưa vào trong miệng.
Cơ bắp nổi gồ lên cực kỳ rõ ràng trên thân thể cường tráng kia. Yêu khí màu đỏ tươi cùng với ngọn lửa màu vàng tím tràn ra từ những cái khe bên ngoài da thịt, dường như muốn trực tiếp nổ tung.
So sánh với hắn, Thanh Linh Yêu Hoàng lại không nhanh không chậm đứng dậy, còn thuận tay vỗ võ bụi đất trên người, sau đó dùng một tay bóp nát kim long, thản nhiên nói: "Đám tu sĩ Kim Thân các ngươi đúng là đáng ghét, một khi bùng nổ đấu pháp, bản Hoàng bị thương rất nặng, nhưng ngươi chỉ lấy chút hương hỏa nguyện lực ra để lừa gạt người, có đáng ghê tởm hay không?”
"Chậc, là nó à?” Đường Nguyên có chút nhức đầu, khẽ giật giật mái tóc.
Có lẽ vị Yêu Hoàng này không được tính là tôn tại mạnh nhất trong nhóm Hóa Thần trung kỳ, nhưng tốc độ kinh người kia, lại định sẵn đối phương là kẻ khó chơi nhất. Chẳng trách Thẩm đạo hữu không trốn, dù muốn cũng chẳng biết phải trốn đi nơi nào.
Bàn tay gã nhẹ nhàng phất qua túi trữ vật, lại lấy ba hạt sen màu đỏ thẫm giống như lúc trước ra, vừa nhai nuốt vừa cao giọng nói: "Thẩm đạo hữu, lần này xem như thanh toán xong nhé."
Trong lúc nói chuyện, sóng lửa màu tím hùng hậu vượt ngọn lửa màu vàng tím lúc trước đã ầm ầm quét tới.
"Họ Đường kia, sư tôn của ngươi có ở đây không?" Thanh Linh Yêu Hoàng vẫn cười cười, dường như nó hoàn toàn không quan tâm đến sự xuất hiện của một vị Hóa Thân cảnh khác.
"Ta nói có, ngươi tin không?" Đường Nguyên khẽ nhấch miệng, rồi chậm rãi tiến lên một bước, tạo thành xu thế tam giác, bao vây con Yêu Hoàng kia lại.
"Ừm..." Thanh Linh Yêu Hoàng đưa mắt đi dò xét một vòng, ánh mắt lần lượt đảo qua ba người trước mặt, cuối cùng mới rơi xuống Thẩm Nghi: "Hình như một chút chênh lệch nằm ở chỗ ngươi, nếu không đúng là hôm nay bản Hoàng có chút nguy hiểm rồi."
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nó lại xuất hiện ở trước mặt Đường Nguyên. Thật hiển nhiên, trong mắt Yêu Hoàng, môn đồ của Thanh Phong chân nhân chính là mối uy hiếp lớn nhất đối với nó.
Sắc mặt Đường Nguyên phát sầu, gã còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị đối phương nắm lấy. So đấu lực lượng thân thể với Yêu Hoàng? Đây tuyệt đối là chuyện không thể ngu hơn được nữa. Bởi vậy, gã dứt khoát từ bỏ phản kháng.
Khi nhìn gương mặt quỷ đang gân mình trong gang tấc kia, trong mắt Đường Nguyên lóe lên một tia ớn lạnh ghê người, gã lập tức há mồm phun ra một con hỏa long, mãnh liệt trút xuống người Yêu Hoàng.
"Ngươi đang... sưởi ấm... cho ta ư?" Thanh Linh Yêu Hoàng khẽ nhếch môi, để lộ ra chiếc răng nanh trắng hếu, bộ y phục bằng lông vũ trên người nó lập tức hóa thành một mảng cháy đen, nhưng khí thế lại chẳng hề yếu đi chút nào.
Chỉ nghe "xoẹt xoẹt" một tiếng, nửa cánh tay của Đường Nguyên đã bị nó thô bạo xé rách.
Đứng trước tình huống này, dù Kim Thân đã toàn lực tập kích, vẫn chậm một bước. Kim Thân ầm ầm nện một quyền xuống Thanh Linh Yêu Hoàng, lại thấy đối phương đột ngột ngoái đầu nhìn lại, trong mắt hung hãn vô cùng, cũng đánh ra một quyền tương tựi
Toàn bộ cánh tay của Kim Thân Pháp Tướng đột ngột nổ tung!
"Ngươi, thứ đồ chơi làm người khác buồn nôn này, bản Hoàng đã định lưu ngươi lại đến cuối cùng mới ra tay xử lý... Thanh Linh Yêu Hoàng cười điên cuông, chợt thu tay lại, nhưng đột nhiên, tiếng cười trong miệng nó im bặt. Chỉ thấy một thanh trường thương màu đen nhánh dễ dàng đâm từ phía sau tới, xuyên thủng lồng ngực nó, thân thương vốn u ám lại bị yêu huyết màu đỏ tươi thấm ướt.
Lôi tương nồng đậm tràn vào thân thể Thanh Linh Yêu Hoàng. Nó từ tốn quay đầu lại, từng chút từng chút một, cuối cùng trên mặt lại chuyển thành vẻ hờ hững, thản nhiên hỏi một câu: "Thứ gì ngươi cũng dám dùng ư?"
Thẩm Nghi cầm trường thương trên tay, toàn bộ cánh tay đã bị một mảnh vảy đen bao trùm, thậm chí còn lan tràn đến phần cổ của hắn. Lớp vảy u ám này, phối hợp với tử kim hỏa diễm mãnh liệt trong mắt hắn, đã khiến cho cả người hắn biến thành một con yêu ma dữ tợn, chỉ có giọng nói bình tĩnh đã chứng miinh lý trí của hắn vẫn còn tôn tại: "Không phải ta đang dùng rất tốt sao? Ngươi nói xem có phải hay không?”
Khóe môi Thẩm Nghi khẽ nhếch, vẽ lên ý cười mỉa mai, sau đó, hắn ngang nhiên hất thân thương lên, chỉ thấy yêu huyết phun trào, mũi thương trực tiếp đâm thẳng một đường, phá vỡ da thịt trên người Yêu Hoàng, đánh nát cái cằm của nó. Thanh Linh Yêu Hoàng hao hết lực lượng toàn thân, rốt cuộc cũng thoát khỏi lôi tương, hai bàn tay hung hăng vươn tới, nắm lấy mũi thương.
"Cô." Đường Nguyên nhìn mũi thương lóe lên hàn quang, chỉ còn cách mi tâm của mình không quá một tấc, gã không khỏi nuốt nước miếng.
Đại ca ơi, thoáng kiềm chế một chút giùm...
Thanh Linh Yêu Hoàng cầm mũi thương trong tay, từng chút từng chút đè nó xuống.
Đây là pháp bảo của U Vĩ Giao Long, lại được đối phương miệt mài dùng thiên địa linh căn đi uẩn dưỡng, còn mượn dùng dòng nước ấm áp không ngừng cọ rửa, đến cuối cùng đã trao cho thứ này lực lượng của Thần Lôi.
Vừa rồi, song chưởng của nó bị nổ nát, phần xương ngón tay còn sót lại cũng bị đốt thành màu đen. Nhưng nói gì thì nói, nó vẫn là Yêu Hoàng có thể sánh ngang với tu sĩ Hóa Thân trung kỳ.
"Grào!" Trong tiếng gầm gừ đầy thô bạo của Thanh Linh Yêu Hoàng, cuối cùng cây U Vĩ Thương kia cũng bị ấn xuống, coi như đã bảo vệ hơn nửa cái đầu của nó rồi.
Kim Thân đã mất đi hai tay, lại thả người nhảy lên, từ điểm cao hung hăng đạp xuống người nó. Bàn chân to lớn âm ầm rơi xuống, khiến toàn bộ thân hình của Thanh Linh Yêu Hoàng lảo đảo, uốn cong người lại. Nó chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kim Thân Pháp Tướng: "Ngươi muốn chất..."
Lời còn chưa dứt, Đường Nguyên đã bấm pháp quyết lần nữa. Gã chính là đệ tử của Thanh Phong chân nhân, đã học được trân pháp của Ngô Đồng sơn, cũng là thiên kiêu chân chính đúng theo ý nghĩa của từ này.