Chương 527: Bổn Hoàng Hỏi Ngươi Đã Chơi Đủ Chưa?
Chương 527: Bổn Hoàng Hỏi Ngươi Đã Chơi Đủ Chưa?Chương 527: Bổn Hoàng Hỏi Ngươi Đã Chơi Đủ Chưa?
Đường Nguyên giãy giụa chống người đứng dậy, lảo đảo trốn sau lưng Pháp Tướng Kim Thân, nhỏ giọng nói: "Có phải hắn đã hóa yêu rồi?"
Thanh Hoa cúi đầu liếc mắt nhìn gã một cái: "... Sau đó lạnh lùng, dùng cảng chân đã bị tổn hại, trực tiếp đạp gã bay ra ngoài.
"Cô cô..." A Thanh thở ra một hơi, nhỏ giọng gọi, giống như một con mèo bị thương nặng, nói: "Đưa chúng ta vê nhà đi."
Hứa Uyển Vận ôm cháu gái vào lòng, hốc mắt đỏ ửng nói: "Ngươi... Các ngươi?"
Nàng lắp bắp một tiếng chợt hoảng sợ nhìn lên trời, chẳng lẽ bọn họ phải đưa một tôn tại đáng sợ như thế trở về Hứa gia?
Bỗng nhiên nàng lại phát hiện tay áo mình vừa bị A Thanh nhẹ nhàng kéo xuống, nàng thu hồi ánh mắt, chỉ thấy cháu gái đáng thương vừa ngẩng đầu nhìn lên.
A Thanh dùng đôi mắt tràn đầy trông mong nhìn chằm chằm vào cô cô, khóe môi lại tràn ra tơ máu, ngay cả giọng nói cũng trở nên yếu ớt giống như tiếng muỗi vo ve: "Cô cô, vê nhà."
Bỗng nhiên toàn thân Hứa Uyển Vận run lên, đau xót nói: "Được."
Nhưng lời còn chưa dứt, bóng người ở trên trời đã chậm rãi rơi xuống.
Thẩm Nghi nhìn về phía mấy người bên dưới.
Hai nàng còn chưa kịp phản ứng, mấy vị Tông Sư Đại Càn đã cảm thấy có chút hít thở không thông. Ở thời điểm này, bảo bọn họ kết giao tình cảm với đối phương, trong lòng sẽ cảm thấy không ổn cho lắm, nhưng bảo bọn họ đề phòng đối phương, hình như cũng không ổn, vậy là trong lúc nhất thời, cả đám không biết nên tỏ thái độ như thế nào, chỉ biết ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
"Đưa cho ta đi." Thẩm Nghỉ xuyên qua đám người, đi đến chỗ A Thanh, lập tức vươn tay vê phía nàng.
Vừa rồi A Thanh chỉ còn một hơi thở mong manh, nhưng lúc này lại vội vàng tìm kiếm thứ gì đó trên người, rồi nhanh chóng lấy ra mấy quả có màu xanh đen, nâng nó trên tay. Đúng là lúc trước nàng đi thu thập thứ này, mới bị tiếng gâm của con Giao Long kia gây thương tích.
"Đây, Thẩm đại ca."
"Phun máu ra, không có việc gì thì đừng hù dọa nàng như vậy." Thẩm Nghi nhận lấy Tuế Quả, lại dùng ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ liếc nhìn nha đầu này. "ừm.' A Thanh ngoan ngoãn nghe lời, lập tức phun máu tươi trong miệng ra, đúng là nàng bị trọng thương, nhưng không đến mức sắp chết như biểu hiện vừa nãy.
Ngay sau đó, Hứa Uyển Vận đã vươn tay tới bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tức giận cắn răng nói: "Ta cho ngươi giả vờ này! Cả cô cô mà ngươi cũng dám lừa gạt!"
Xả giận thì xả giận, nhưng thông qua lời nói vừa rồi của Thẩm Nghi, nàng cũng lập tức phản ứng lại. Hiển nhiên là Thẩm Nghi vẫn giữ được lý trí dù đang phải thừa nhận ảnh hưởng đến từ thanh tà thương kia, hắn hoàn toàn không bị yêu ma khống chế.
Vậy thì quá kinh khủng rồi.
Bởi vì đối với tu sĩ, chỉ cần có thể khống chế được lực lượng thì thứ lực lượng ấy chính là một bộ phận thực lực của mình.
Nghĩa là hiện giờ Thẩm Nghi đã đạt đến trình độ có thể chém giết được Thanh Linh Yêu Hoàng rồi?
Thẩm Nghi xoay người.
Đúng là hắn muốn tiến vào Hứa gia, nhưng không cần thiết phải dựa vào loại phương thức này để miễn cưỡng tiến vào.
Hắn đi qua, đưa mấy trái Tuế Quả vừa rồi cho mấy vị Tông Sư Đại Càn: "Cất kỹ đi."
Mặc dù chưa từng kiểm kê, nhưng bàn về số lượng, hẳn là mấy trái này chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn yêu cầu của bọn họ.
Thẩm Nghi cũng không định lưu lại một ít cho mình. Bởi vì hiệu quả của thứ này chỉ tương đương với tác dụng kèm theo của một viên Yêu Ma Bảo Tinh mà thôi, không bằng cứ đưa cả cho Đại Càn, dùng để đổi lấy sự bảo hộ càng đáng tin cậy hơn một chút đến từ Ngô Đồng sơn.
"Cho chúng ta sao?" Nhịp hô hấp của Hầu Vạn Hải thoáng đình trệ lại, gã dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn chằm chằm vào hắn, có cả giác cả đầu mình đều có chút choáng váng.
Bởi vì Tuế Quả... không cần biết lấy được ở đâu cũng là đồng tiền mạnh. Đối phương liều chết tiến vào Thiên Yêu quật, thậm chí còn trực tiếp dính líu đến một vị Yêu Hoàng của quật thứ ba mươi tám, nhưng kết quả lại dễ dàng đưa Tuế Quả cho bọn họ như vậy?
Hầu Vạn Hải hỏi xong, lại chờ một lát, sau khi xác định bên tai mình hoàn toàn không nghe thấy Thẩm Nghi nói ra điều kiện gì, lúc này gã mới cẩn thận cầm lấy đống Tuế Quả kia: "Đa tạ Thẩm tiền bối, đại ân đại đức này chúng ta vĩnh viễn khó quên."
Mãi cho đến khi trong lòng bàn tay có thêm xúc cảm chân thật của Tuế Quả, gã mới dám tin tưởng vào một màn trước mắt.
Đây nào phải Tuế Quả, đây rõ ràng là thứ bảo vật đang kéo dài tính mạng cho Đại Càn...
Thẩm Nghi nhắm mắt lại, sau khi được khí tức của hắn rót vào, thanh trường thương trong tay cũng trực tiếp tỉnh lại, sau đó hết lân này đến lần khác, nó đều dùng yêu lực xâm nhập vào thân thể và bộ não của hắn.
May mắn, loại năng lượng hắn sử dụng cũng là yêu lực, cho nên ai đến cũng không từ chối, nhưng thần hồn bị ăn mòn lại hơi phiền phức. Cũng may, trong cơ thể hắn có Dung Nhật bảo lô tồn tại, có thể tạm thời áp chế một hồi.
Đấn lúc phải đi thôi...
Thẩm Nghi khẽ gật đầu với Đường Nguyên ở phía xa, tỏ ý cảm ơn, rồi lập tức dẫn theo hai nữ tử thả người nhảy tới, bay thẳng lên trời.
Đường Nguyên chỉ kịp chắp tay, đã phát hiện bộ Kim Thân bên cạnh mình cũng hóa thành một luồng lưu quang biến mất tại chỗ: "Chẳng lẽ người kia lại vội vàng như vậy..."
Sau khi phục hồi lại tinh thân từ trong cảm giác rung động sau khi cả nhóm vừa hợp lực chém giết một vị Yêu Hoàng Hóa Thần trung kỳ, gã mới chép chép miệng nói: "Đợi đã, không hiểu sao ta càng nhìn càng thấy thanh thương vừa rồi rất quen mắt nhỉ?"
Cùng lúc đó, bên trong Thiên Yêu quật, bóng người cao tám thước vừa từ không trung rơi xuống. Con U Giao dài mấy trăm trượng cất tiếng gầm như hồng lôi, chỉ hận không thể cắn nuốt đống xương cốt kia: "Chơi đủ chưa? Bổn hoàng hỏi ngươi đã chơi đủ chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi." Dư Triều An chật vật vuốt vuốt gương mặt mập mạp của mình, gã gọi ra một đóa mây vàng, cũng không quay đầu lại, đã vội vàng bỏ chạy về nơi xa: "Ngươi làm việc của ngươi, ta còn có chút việc!"