Chương 528: Ta Sẽ Cho Các Ngươi Thứ Mà Các Ngươi Muốn!
Chương 528: Ta Sẽ Cho Các Ngươi Thứ Mà Các Ngươi Muốn!Chương 528: Ta Sẽ Cho Các Ngươi Thứ Mà Các Ngươi Muốn!
Xem ra hôm nay vẫn chưa tới lúc gã thành danh lập vạn.
Mụ nội nó, con nghiệt súc này quá mức ác độc, đã mất U Vĩ Thương rồi còn có thể càn rỡ như vậy.
Mãi cho đến khi kéo giãn được khoảng cách đủ xa, Dư Triều An mới quay đầu lại, hô lớn: "Tạm tha cho con cá chạch nhỏ nhà ngươi một lần, cứ chờ đó cho đạo gial"
U Vĩ Yêu Hoàng cũng không đuổi theo quá xa. Chỉ thấy thân hình nó quay cuồng một vòng trên không trung, sau đó, vội vàng dốc hết toàn lực chạy ra bên ngoài Thiên Yêu quật, nó có thể cảm nhận được U Vĩ Thương đang cách mình càng ngày càng xa.
Bọn phế vật này, ngay cả xuất thủ ngăn cản đối phương cũng không dám...
Bầu trời quang đãng trong xanh vạn dặm chỉ có một mảnh đỏ tươi xẹt qua, nhìn hơi có vẻ đột ngột.
Thẩm Nghi khoanh chân ngồi trên đám mây đỏ, trên cánh tay xuất hiện một mảnh lân phiến lóe lên ánh sáng màu đen. Nhìn như sống lưng của hắn vẫn thẳng tắp như thường, kì thực hai tròng mắt đã mơ hồ có chút tan rã. Trên thực tế, loại chuyện lấy tu vi Hỗn Nguyên cảnh đi chém giết Thanh Linh Quỷ Diện Ưng quật thứ ba mươi tám này hoàn toàn không thể xảy ra, mà đã xảy ra, tất phải có cái giá cực kỳ nghiêm trọng.
Đầu tiên chính là chuyện hắn cưỡng ép nhét nội đan của Bạch Vũ Yêu Hoàng vào Đạo Anh. Tuy hai bên đều là yêu lực, nhưng chênh lệch về số lượng lại quá lớn, dẫn đến Thôn Thiên Yêu Anh bị khí tức va chạm gây hao tổn, cần điều tức một đoạn thời gian mới có thể khôi phục được.
Nhưng so với di chứng khi sử dụng U Vĩ Thương, chút tổn thất ấy lại không đáng nhắc tới.
Nếu nói là vừa rồi Thẩm Nghi sử dụng U Vĩ Thương, còn không bằng nói là thanh thương kia đang "Sử dụng” hắn.
Thẩm Nghi đã mơ hồ cảm nhận được hậu quả của chuyện này sẽ nghiêm trọng đến mức nào rồi.
Ngoại trừ chuyện này, Kim Thân Pháp Tướng đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, lại cần lượng lớn hương hỏa nguyện lực đi sửa chữa.
Thanh Hoa cũng chỉ có thể khống chế một bộ Kim Thân tàn phá bảo hộ ở chung quanh, chẳng mong gì hớn, chỉ cầu có thể chấn nhiếp được đám người bên ngoài nhìn trộm. "Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Hứa Uyển Vận cũng ngồi xổm trên đám mây đỏ, vừa chăm sóc A Thanh vừa nhìn cánh tay của Thẩm Nghi, chợt hỏi: "Rốt cuộc là các ngươi đã làm gì ở Thiên Yêu quật?”
Thẩm Nghi không trả lời, chỉ lấy một món bảo cụ trữ vật đơn độc thu U Vĩ Thương vào, lúc này, hắn mới nhìn về phía nữ nhân kia, nói: "Ta muốn vào Hứa gia tĩnh dưỡng một thời gian.'
Nghe vậy, Hứa Uyển Vận lập tức cắn môi, nhỏ giọng nói: "Vào thì vào thôi."
Chẳng lẽ nàng còn ngăn được Thẩm Nghi?
Cũng không biết nên giải thích với tộc nhân như thế nào... Được rôi, muốn mắng muốn phạt cứ tùy tiện mắng phạt là được, nàng lười vắt hết đầu óc đi suy nghĩ mấy chuyện kiểu như thế này.
Tựa như Thẩm Nghi cũng nhìn ra ý nghĩ của nàng, lại nghe hắn nhẹ giọng nói: "Ta sẽ cho các ngươi thứ mà các ngươi muốn."
"Thứ gì?" Hứa Uyển Vận kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ thấy thanh niên kia vẫn yên tĩnh chăm chú nhìn về phía trước: "Tự do, không cần phải tiếp tục trốn trốn tránh tránh nữa."
Hứa Uyển Vận thoáng giật mình một cái, nhưng ngay sau đó, nàng lại dùng sức lau hốc mắt, nghẹn ngào nói: "Hai người các ngươi đều coi ta là đồ đần để lừa gạt hả? Ta cũng chỉ ít khi ra ngoài thôi, không phải đầu óc ngu ngốc!"
Trước đây không lâu, hắn còn nói mình không có năng lực này, nhưng hiện giờ gặp phải rủi ro, lại lập tức nhận lời, ai có thể tin được chứ?
"Yên tâm đi, tất cả đều giao cho ta, ta khẳng định mình sẽ đưa hai ngươi trở về Hứa gia." Hứa Uyển Vận lau sạch nước mắt, sau đó vỗ vỗ bộ ngực đãẫy đà nói.
Nàng lập tức lấy trận bàn tới, thả một con linh thước ra, lại dẫn theo đám mây đỏ lao về phía Tây.
Ở thời điểm Hứa Uyển Vận đang định dặn dò đối phương một ít chuyện có liên quan tới Hứa gia, nhưng vừa quay đầu đã thấy thanh niên kia thẳng tắp ngã về phía sau rồi. Nàng vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, có chút bối rối nói: "Này!"
Lúc trước còn không cảm nhận được, nhưng khi Thẩm Nghi ngất đi, bỗng nhiên trong lòng nàng lại có chút hoảng loạn.
Tuy đối phương chỉ có tu vi Hỗn Nguyên trung cảnh, mà dọc theo quãng đường đều trâm mặc ít nói, nhưng chỉ cân hắn còn tỉnh, thì đám người bọn họ không cân phải suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần đi theo sau lưng hắn là được. Ít nhất là cho tới bây giờ, còn chưa xảy ra bất cứ sai lầm gì.
"Cô cô... người là Hỗn Nguyên cực cảnh, người sợ cái gì chứ...' A Thanh nằm trên đám mây đỏ, vất vả lắm mới nuốt được một ngụm máu xuống, sau đó bất đắc dĩ ho khan hai tiếng.
Thẩm đại ca liên tục chém chết hai con Yêu Hoàng, dù người được làm bằng sắt cũng nên mệt mỏi...
"Đúng đúng đúng.' Hứa Uyển Vận vội vàng gật đầu, nàng nhìn sang bên cạnh, không nói đến những cái khác, chỉ cần biết bên cạnh bọn họ vẫn còn một vị Kim Thân Pháp Tướng bảo hộ là đã bớt lo lắng rồi.
Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm vào con linh thước phía trước.
Không biết qua bao lâu, Hứa Uyển Vận dùng một tay nâng A Thanh lên, đang chuẩn bị ôm lấy Thẩm Nghị, lại phát hiện đối phương vừa mở mắt, trong con ngươi đen kịt lóe ra một mảnh sát ý làm người ta không rét mà run: "Ta... Ta cho rằng ngươi còn muốn ngủ thêm một lát."
Thẩm Nghi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mệt mỏi đứng dậy hỏi: "Không sao, đến rồi hả?"
Hắn có thể cảm nhận được U Vĩ Yêu Hoàng vẫn đang truy đuổi không ngừng.
"Ừm”" Hứa Uyển Vận ôm A Thanh cùng hạ xuống dưới. Chỉ thấy con linh thước kia đã tản đi trong rừng, rồi ngay lập tức một luông gợn sóng từ giữa không trung, nhanh chóng lan tràn ra.
Nàng tiến lên phía trước một bước, Thẩm Nghi theo sát phía sau, ba người đồng thời biến mất tại chỗ.
Trong chốc lát, Kim Thân Pháp Tướng đã hóa thành kim châu chui vào khí hải của Thẩm Nghi. ...
Cỏ xanh thơm ngát, màu xanh biếc tươi tắn có mặt ở khắp nơi, cùng với cơn gió nhẹ nhàng bay qua, trước mắt đã xuất hiện một thôn xóm yên tĩnh, giống như một vùng thế ngoại đào nguyên.
Đây chính là nơi Hứa Uyển Vận nằm mơ cũng muốn rời đi, nhưng giờ phút này, nó lại mang đến cho nàng cảm giác an toàn lớn nhất, cũng khiến nàng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Phù. Rất nhanh, tựa như đã cảm ứng được có người tiến vào, mấy chục bóng người ở trong thôn lập tức chạy ra, cao thấp mập ốm, nam nữ già trẻ, tất cả mọi người đều mặc y phục vô cùng đơn giản mộc mạc.
Bọn họ tò mò nhìn về phía nơi này, lập tức có người vui sướng nói: "Là Uyển Vận trở vê!"