Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 535 - Chương 535: Tứ Tượng Phục Yêu Đại Trận!

Chương 535: Tứ Tượng Phục Yêu Đại Trận! Chương 535: Tứ Tượng Phục Yêu Đại Trận!Chương 535: Tứ Tượng Phục Yêu Đại Trận!

Thẩm Nghi cho rằng, sở dĩ Cửu Yêu Hóa Ma Đại Pháp không có chữ "Trân" ở đầu là bởi vì thủ pháp của nó quá mức thô sơ.

Ví dụ như lần này, hắn lại phải tiêu hao hơn chín ngàn năm thọ nguyên của yêu ma... Như vậy là bình quân mỗi lần hấp thu một giọt ma huyết phải mất ba mươi năm, đây là nguyên nhân vì sao Tiên Yêu mạnh lên, tốc độ cắn nuốt cũng nhanh hơn.

Đã rất lâu rồi Thẩm Nghi không thôi diễn võ học yêu ma, cũng bởi vì nguyên nhân hắn quá nghèo, so sánh nó với công pháp đứng đắn, sẽ thấy giá cả kia thực sự quá thấp. Nhưng nếu bỏ qua vấn đề tiêu hao, chỉ đơn thuần bàn về hạn mức cao nhất, thì đương nhiên, công pháp yêu ma vẫn đáng sợ như trước. ...

Hứa Hồng Đức đi phía trước dẫn đường, Thẩm Nghi chậm rãi đi theo phía sau.

Mặc dù diện tích của mảnh thế ngoại đào nguyên này không được tính là rộng lớn, nhưng các loại bảo thực linh điền lại không thiếu, đã hoàn toàn có thể áp dụng chế độ tự cung tự cấp rồi.

Người của Hứa gia chuẩn bị cho hắn một cái hang đá, nhìn qua khá là khô ráo âm trâm, rất giống như một nơi dùng để trấn áp ma đầu...

"Dù sao cũng là thứ có liên quan với Yêu Hoàng, không tiện để bố trí ngài ở bên trong thôn xóm, xin Thẩm đại nhân tạm chấp nhận một chút." Hứa Hồng Đức nhẹ giọng giải thích, lại lập tức chỉ tay về phía đám người: "Nếu cần gì, cứ phân phó Uyển Vận là được.

Thẩm Nghi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong đám người Hứa gia có vẻ mặt tò mò đằng kia, thì A Thanh và Hứa Uyển Vận đang đứng đó, đều để lộ ra biểu cảm có chút khác thường.

A Thanh không còn nụ cười như ngày xưa, chỉ một mực cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, thậm chí còn trực tiếp đứng ngược hướng với cô cô nhà mình, tựa như đang giận dỗi.

Hứa Uyển Vận thì lúng túng xoa xoa ống tay áo.

Vốn dĩ mọi chuyện vẫn còn rất ổn, nhưng khi truy cứu ra nguyên nhân chính vì tối hôm qua sau khi hai người rời khỏi chỗ ở của tộc lão, A Thanh bình tĩnh nắm chặt tay, nói cô cô phải chuyên tâm tu hành, sớm ngày đột phá cảnh giới Hóa Thần, đến lúc ấy sẽ không phải chịu ấm ức vì chuyện đám hỏi này nữa, mà không biết là trong đầu dây cung nào đó trong đầu Hứa Uyển Vận vừa giật một cái, khiến nàng đáp lại một câu: "Kỳ thật cũng không có gì ấm ức”. Vậy là ngay sau đó, suốt cả đêm tiểu nha đầu này đều không thèm phản ứng lại nàng.

Vấn đề là Hứa Uyển Vận thực sự không cảm thấy trong chuyện này, mình có gì đáng để tủi thân và uất ức cả, tuy mỗi nội dung đề cập đến chuyện kết hôn trong sách đều có vẻ không dễ hình dung cho lắm, nhưng biểu hiện trên đường đi của Thẩm Nghi lại thật sự khiến nàng rất khát khao.

Mạnh mẽ mà tự tin, ít nói nhưng không hề lộ vẻ chất phác.

Đặc biệt là mỗi lần xuất thủ, bộ dáng uy phong lẫm liệt kia càng khiến cho người ta vô ý thức phải ngưỡng vọng hắn.

Tu sĩ như vậy mà kết hợp với nàng, thì người nên uất ức phải là hắn mới đúng.

"Đa tạ Hứa tiền bối." Thẩm Nghi hơi chắp tay, cái gì cũng không hỏi, chỉ trực tiếp đi vào bên trong hang động âm trâm kia.

Thấy thế, Hứa Hồng Đức cũng thoáng ngơ ngác một hồi, sau đó trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười: "Đừng khách khí."

Tuy tu sĩ ở bên ngoài như hắn, dù bọn họ có cẩn thận hơn nữa cũng không đủ, nhưng xét cho cùng, đám người bọn họ cũng đang hỗ trợ đối phương.

Nếu Thẩm Nghi lại hỏi thêm điều gì khác, mặc dù Hứa Hồng Đức vẫn sẽ giải thích cho đối phương, nhưng khẳng định là trong lòng sẽ có chút không được thoải mái. Bởi vậy loại tín nhiệm này của đối phương đã làm ông ấy khá là vui vẻ.

"Tê." Thẩm Nghi vừa đi vào hang động, đã có cảm giác trên da hơi bỏng rát. Hắn lập tức vén tay áo lên xem xét, chỉ thấy lớp vảy đen kia đang xuy xuy rung động, giữa khe hở còn có từng sợi sương trắng bốc lên. Bên tai lại truyền đến âm thanh vang dội của tứ tượng, thứ này có thể trấn thủ thần hồn, xua tan tạp niệm. Ở lại nơi này, hắn không cần phải chủ động làm gì, cũng có thể chậm rãi loại bỏ được sự ảnh hưởng của U Vĩ Thương đối với mình.

Thẩm Nghi khoanh chân ngồi xuống, tế ra Âm Thần canh giữ bên ngoài động, sau đó lấy thi thể của Bạch Vũ ra, vừa rèn luyện vừa mở quyển sách nhỏ lúc trước Hứa Uyển Vận đưa tới.

[ Thông Yêu Luyện Bảo: Chưa nhập môn ]

Chỉ đơn thuần xua tan ảnh hưởng đến từ Yêu Hoàng vốn không phải là điều Thẩm Nghi mong muốn, một thanh Thần Thương bảo bối như vậy, lại có duyên với mình, đương nhiên phải thu cho mình sử dụng rồi.

Nội dung được ghi lại trên cuốn sách nhỏ kia cũng không phải là công pháp, nó chỉ là một loại thủ đoạn, ngay cả phẩm cấp cũng không có.

Thẩm Nghi nhắm mắt lại, chỉ tốn hơn hai mươi năm thọ nguyên của yêu ma, hắn đã hoàn toàn nắm giữ được loại thủ đoạn này.

Hắn lấy U Vĩ Thương ra, đặt ngang trên đầu gối, sau đó chuyên tâm hấp thu ma huyết của Yêu Hoàng.

Trên thực tế, cái gọi là Thông Yêu Luyện Bảo kia vốn là một thức bàng môn tả đạo do Hứa gia sưu tâm được. Nó nghiên cứu thủ đoạn yêu ma dùng thân thể luyện bảo, sau đó thử cướp đoạt quyên khống chế loại bảo vật này. Đoán chừng là ngay cả tu sĩ sáng tạo ra loại thủ đoạn này cũng không dám vọng tưởng có thể dùng nó trên phần xương đuôi của U Vĩ Yêu Hoàng.

Thẩm Nghi lại không quá quan trọng đến chuyện đó, dù sao thọ nguyên của yêu ma trong tay hắn cũng đủ, chỉ cần có biện pháp sử dụng được thì trực tiếp quét ngang qua thôi.

[ Năm đầu tiên, ngươi thử trấn trụ ý thức bản năng của U Vĩ Thương trước... ]

Thanh trường thương vốn đang thẳng tắp bỗng nhiên sống lại, toàn thân nó khẽ run, phát ra âm thanh vù vù, có cảm giác nó đang muốn nhảy vọt lên.

Đúng vào lúc này, bốn chùm sáng chói mắt từ đỉnh động quật lại trực tiếp chiếu xuống, bao phủ toàn bộ cây trường thương.

Khí tức công chính bá đạo dứt khoát đè trên người nó, khiến biên độ run rẩy của nó càng thêm kịch liệt.

Thẩm Nghi không chút do dự, thừa dịp nó bị bệnh lập tức đòi mạng nó, thân thể vẫn lù lù bất động, nhưng song chưởng lại bỗng nhiên oanh ra, đập cho thanh trường thương kia phải bay ra xa mấy trượng.
Bình Luận (0)
Comment