Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 54 - Chương 54: Sao Giờ Này Mới Đến?

Chương 54: Sao Giờ Này Mới Đến? Chương 54: Sao Giờ Này Mới Đến?Chương 54: Sao Giờ Này Mới Đến?

"Nếu ta nhớ không lầm thì gần đây Thẩm bộ đầu mới được thăng chức, quản lý tất cả đám yêu ma đang gây họa ở Bách Vân huyện? Nhưng lão phu đã nói nơi đây không có yêu quái, chỉ xảy ra một vụ án mạng bình thường mà thôi, cho nên Lâm gia nào có việc công cho ngươi tới làm? Hay là ngươi không tin lão phư?” Trong giọng nói của vị đầu đà gầy gò kia đã có thêm vài phần lãnh ý.

Thẩm Nghi liếc mắt nhìn quản sự Lâm gia, bình tĩnh nói: "Dẫn đường."

"A... Được...' Một quản sự như ông ấy nào dám xen vào tranh chấp giữa hai người trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ rung động, bởi vì một con ma bài bạc nát bét như Thẩm Nghi kia vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh trước mặt vị đầu đà gầy này?

Hơn nữa, đó còn chưa phải điều kỳ quái nhất, bởi vì điều kỳ quái nhất mà quản sự Lâm gia nhìn thấy lại là thái độ của vị đầu đà kia, dường như ông ta chẳng hề nổi giận với hắn, chỉ bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, tựa như bản thân cũng không còn cách nào khác nữa.

Sớm biết như vậy, không bằng lão gia cứ trực tiếp đến phòng trực của nha môn, đi phủ đệ của Huyện thái gia gì đó kia... chẳng có tác dụng cái rắm gì.

Quản sự mang theo tâm trạng lơ lửng trên mây, chạy chậm về phía thiên viện.

Đợi cho đến khi bóng dáng của ba người bọn họ biến mất khỏi tâm mắt, Lâm lão gia mới liên tục ôm quyền nói: "Hai vị tiền bối, đắc tội quá rồi, trong lòng Thẩm bộ đầu chỉ có trách nhiệm mà thôi, hai vị tuyệt đối đừng để trong lòng."

Vị đầu đà gầy lộ vẻ mặt âm trầm, dứt khoát vung tay áo rời đi. Trương đồ tể theo sát phía sau, tùy ý nói: "Sư huynh rất quen thuộc với hắn?"

"Chưa gặp bao giờ, chỉ có chút mến tài mà thôi, nghĩ rằng sau này đôi bên đều làm việc dưới trướng Huyện thái gia, có thể quan tâm giúp đỡ nhau một chút, ai ngờ hắn lại là một tên ngu xuẩn không có đầu óc."

"Thì ra là thế, ta còn tưởng sư huynh sợ hắn biết chuyện chúng ta bị yêu ma hù dọa, bỗng dưng lại mất mặt một phen."

Nghe thấy lời nói của đối phương có mang theo ẩn ý, vị đầu đà gầy kia đột ngột quay đầu lại, sắc mặt âm trầm, hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Ngươi mới từ Thanh châu đến đây, cho rằng đây là địa phương nhỏ nên tâm cao khí ngạo, ta không trách ngươi, nhưng nhớ kỹ cho ta, nước ở đây sâu hơn ngươi nghĩ nhiều đấy."

Dứt lời, ông ta lại tiếp tục đi về phía trước: "Ngươi cho rằng hắn sẽ khác chúng ta ư? Đợi lát nữa mà xem, còn không phải ngoan ngoãn ra về rồi tìm cớ giống chúng ta sao?" Trương đồ tể không nói gì nữa, lập tức ngậm miệng lại đi theo.

Trong lúc hai người bọn họ đang nói chuyện với nhau, hai người Thẩm Nghi đã đi theo quản sự tới một gian phòng liên kề với nhà chính, nhìn đối phương chậm rãi xốc tấm vải trắng lên, để lộ ra bộ thi thể phía dưới.

Chỉ liếc mắt một cái, cảm giác bội phục của Trần Tể đối với vị đầu đà gầy lúc nãy lại tăng thêm vài phần.

Rốt cuộc bản lĩnh trợn mắt nói dối của đối phương mạnh đến cỡ nào, mới dám bảo nơi này không có yêu ma, chỉ là một vụ án mạng bình thường?

Chỉ thấy một bộ thân thể nam tử rắn chắc đang nằm trên giường, cánh tay trái chỉ còn lại một nửa, phần bụng bị xé ra, tạo thành một cái động lớn, bên trong đã bị móc sạch sẽ cả rồi.

Trên mặt là hai hốc mắt rỗng tuếch, không có mũi, cả khuôn mặt bên phải đã bị liếm sạch, chỉ còn lại xương, ngay cả một sợi thịt mỏng cũng không còn.

"Hôm qua vẫn bình thường, chỉ qua một đêm lại thành như vậy." Quản sự Lâm gia nhắm mắt lại, dùng sức xoa xoa gương mặt, muốn xua tan cảm giác lạnh lẽo trên người. Ông ấy còn nhớ lúc Lưu Kỳ vừa tới Lâm gia, đối phương uy phong bát diện, khí vũ hiên ngang nhường nào, vậy mà hiện tại, đã trở thành một bộ thi thể thế này rồi.

"Không ai biết hắn đã chết như thế nào sao?" Trân Tể chau mày hỏi.

Đường đường là một vị cao thủ võ đạo, dù đụng phải yêu ma, cũng phải phản kháng một phen, đâu thể lặng không một tiếng động mà chết đi như vậy?

"Kẻ phát hiện ra hắn không phải người của Lâm gia ta." Quản sự Lâm gia thở dài, có vẻ ngập ngừng muốn nói lại không dám nói. Ông ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Nghị, trâm giọng: "Lúc trước, ngài từng đưa Bạch Vi tiểu thư trở về, sau khi thương thế của nàng khỏi hẳn, dù tính tình không thay đổi, nhưng trí nhớ lại mất mát nghiêm trọng, không nhớ được rất nhiều thân thích."

Nói tới đây, quản sự bĩu môi nói: "Nửa tháng trước, nàng nói mình có một vị hảo hữu quen biết ở bên ngoài muốn tới nhà làm khách, đối phương lại là một nam tử trẻ tuổi... Chuyện này vốn không nên nói ra, bởi vì tiểu thư vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, hai vị nghe được cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài làm hỏng thanh danh của nàng..."

Trân Tể gật đầu.

Quản sự nói tiếp: "Lão gia rất thương tiểu thư, lại cho rằng có người quen ở bên người làm bạn, có lẽ sẽ giúp tiểu thư khôi phục được trí nhớ, nên mới giữ người này ở lại. Tiểu thư rất thân mật với hắn, chúng ta cũng đối đãi với hắn như một vị khách quý."

"Thi thể của Lưu Kỳ được phát hiện trong phòng của hắn... lại trùng hợp là mấy ngày nay, tiểu thư không có ở nhà..."

"Vị tiên bối đâu đà gầy kia tới hàn huyên với hắn, sau đó nói chuyện này không liên quan đến hắn..."

Nghe đến đó, rốt cuộc Thẩm Nghi cũng hiểu được ý tứ của đối phương rồi. Người của Lâm gia đã sớm có đối tượng để hoài nghi. Và mục đích bọn họ đi tìm vị đầu đà gầy kia tới, vốn không phải để tìm yêu, mà là diệt yêu.

"Hắn ở đâu?" Trần Tể vô thức hỏi.

"Ta ở chỗ này." Một giọng nói lười biếng lập tức truyền đến từ ngoài cửa.

Rất nhanh, một vị thanh niên mặc áo đen đã xuất hiện, tựa người vào cửa, đưa tay che miệng, ngáp dài một cái, gương mặt môi hồng răng trắng mang ý cười.

Gã khẽ nhếch môi, hai chiếc răng nanh trong miệng càng làm nụ cười kia có thêm phần khiêu khích. Gã nhíu mày hỏi: "Ngươi chính là Thẩm Nghi? Sao giờ này mới đến?"

Trong giọng nói tràn ngập mùi vị cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn Thẩm Nghi như đang nhìn một tên nô bộc nhà mình.

Nghe vậy, quản sự Lâm gia lập tức run người sợ hãi.

Cao thủ do Huyện thái gia mời tới quen biết Thẩm Nghi cũng là chuyện bình thường, nhưng người nơi khác do tiểu thư mang về cũng quen biết hắn?

Bọn họ đều là người quen thì còn trừ yêu cái rắm gì, không kéo bè kéo lũ đến ăn sống Lâm gia bọn họ là may mắn lắm rồi...
Bình Luận (0)
Comment