Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 55 - Chương 55: Câm Miệng Lại Cho Tai

Chương 55: Câm Miệng Lại Cho Tai Chương 55: Câm Miệng Lại Cho TaiChương 55: Câm Miệng Lại Cho Tai

Một bên khác, vẻ mặt Trần Tể lại có chút trâm xuống.

Nếu vừa rồi trong lòng gã chỉ có chừng bảy - tám phần hoài nghị, thì ngay lúc thanh niên áo đen nói ra những lời này, gã đã hoàn toàn khẳng định được đối phương chính là yêu ma, chỉ phủ lên một lớp da người mà thôi.

Nguyên nhân chẳng có gì sâu xa hết. Chỉ vì giọng điệu của đối phương... Trần Tể đã quá quen thuộc với giọng điệu này rồi, thậm chí nó còn gợi lên một chút hồi ức không tốt trong đầu gã.

Mấy năm nay, gần như lúc bước vào trong thành, tất cả những con yêu ma ở bên ngoài kia đều nói chuyện với Thẩm Nghi như vậy, và kế tiếp, hắn sẽ thay chúng nó đi tìm thịt tươi ăn, hoặc là cướp cô nương nhà ai cho chúng nó.

Nghĩ đến đây, gã lại vô thức nhìn sang người bên cạnh.

Trên mặt Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh như thường, không có lấy một gợn sóng, dường như hắn cũng không cảm thấy lời nói của thanh niên áo đen kia đã mạo phạm đến mình. Hắn chỉ khoanh tay đứng tại chỗ, yên lặng chăm chú nhìn vào thi thể của Lưu Kỳ, sau đó mới nói: "Đều ra ngoài trước đi."

Lời này vừa nói ra, quản sự Lâm gia chỉ hận không thể cho mình một cái bạt tai, ông ta mang ai về chẳng được, lại ngu ngơ đi mang người này về nhà? Ngại cục diện còn chưa đủ loạn ư?

Đám người rảnh rỗi ở bên ngoài tin mấy lời đồn bậy bạ thì cũng thôi đi, nhưng ông ta đã làm quản sự ở Lâm gia nhiều năm như vậy rồi, sao đầu óc còn có thể hồ đồ đến mức này?

Không nhìn xem nha môn bên kia là cái gì? Đó thực sự là nha môn trừ yêu sao?

Nhưng chuyện đã đến nước này, có tự trách cũng chẳng mang đến tác dụng gì nữa, quản sự béo chỉ còn biết ỉu xìu xoay người đi ra ngoài cửa.

Trân Tể trâm mặc không nói, lại đưa mắt nhìn Thẩm Nghi một cái. Sau khi xác định đối phương không cố ý làm vậy để giảm xuống tâm lý phòng bị của yêu ma, tạo cơ hội để mình đâm cho thanh niên áo đen kia một đòn chí mạng... gã chỉ có thể bất đắc dĩ chắp tay nói: "Ty chức cáo lui."

Hai người bọn họ vừa rời khỏi thiên phòng, vừa vặn gặp được hai người nhóm đầu đà gầy lúc trước đang đứng bên ngoài. Chờ đến lúc bắt gặp vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ của quản sự đăng kia, rốt cuộc sắc mặt của vị đầu đà gầy nọ cũng tốt lên không ít. "Đó, ta nói rồi mà, đến cuối cùng hắn vẫn là người trẻ tuổi, khí thế quá thịnh! Được chút kỳ ngộ đã quên mất bản thân là ai rồi, kiểu gì cũng phải đợi cho đến lúc mất hết thể diện mới chịu thu lại."

"Lại nói, những người như ngươi, như ta, ai mà không có kỳ ngộ, ai không phải thiên tài, nhưng có ai không biết tốt xấu như hắn hay không?"

"Đồ ngu xuẩn đúng là đồ ngu xuẩn, gỗ mục không thể khắc được hình!"

Nghe sư huynh lải nhải cười nhạo đối phương, Trương đồ tể có chút mất hứng thú, trực tiếp ngồi xổm xuống, bứt một cọng cỏ xanh ngậm trong miệng, lại quay trở về dáng vẻ u ám lúc trước.

Giọng điệu châm biếm kia chui vào khe tai Trần Tể, gã lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, đột nhiên trong lòng lại cảm thấy vị tiền bối giang hồ này hoàn toàn khác với những gì mình từng mơ ước, thậm chí còn khiến người ta buồn nôn.

Dù Thẩm đại nhân thế nào, cũng dám một mình đến thôn Lục Lý miếu, còn thu hoạch được mười ba bộ yêu thi, nhưng bổng lộc nhận được chỉ có hai lượng bốn tiền.

Còn người này, tới Bách Vân huyện đã nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn chưa ra tay được một lần, tuổi một đống rồi còn mồm mép, bụng dạ hẹp hòi, một kẻ như vậy cũng xứng đáng với cái giá sáu trăm lượng bạc một tháng ư?

"Tiểu tử kia, ngươi nhìn cái gì?" Như đã cảm ứng được cái gì, vị đầu đà gầy nọ lập tức quay đầu lại, bên trong ánh mắt âm trâm mang theo hàn ý dày đặc.

Ông ta có thể nhẫn nhịn Thẩm Nghị, bởi vì đối phương cũng là võ sư sơ cảnh đã giác ngộ siêu thoát giống mình, nhưng không biết từ lúc nào, một tên sai dịch nho nhỏ cũng dám dùng ánh mắt như vậy tới nhìn ông ta?

Áo dài đen nhánh không gió mà bay, bàn tay khô gầy chỉ còn da bọc xương trực tiếp thò ra bên ngoài ống tay áo, năm ngón tay quắp lại như móng vuốt chim ưng. Trong nháy mắt, khí tức mãnh liệt lập tức lao đến, bao phủ đối phương.

Sắc mặt Trần Tể chuyển thành trắng bệch, hàm răng nghiến chặt.

Nếu là lúc bình thường, gã hiểu rất rõ tâm quan trọng của sự nhãn nhịn, tuyệt không dám nhìn thẳng vào đối phương, mà chỉ cần cúi đầu nhận lỗi là người nọ sẽ bỏ qua thôi. Nhưng vào giờ phút này, lại có một luồng quỷ hỏa không rõ, trực tiếp bùng lên trong lòng gã.

Bàn tay đang đặt trên chuôi đao đột nhiên dùng sức, lưỡi đao màu sáng bạc lập tức ra khỏi vỏ, làm chói lòa ánh mắt mọi người.

"Từ khi nào nha môn phá án lại đến lượt một tên giang hồ võ phu như ngươi đứng lên chỉ chỉ trỏ trỏ?"

"Thẩm bộ đầu thay triều đình làm việc, ngươi thì tính là cái thá gì, cũng dám ở đây om sòm? Câm miệng lại cho tal"

Lời này vừa nói ra, vị đầu đà gây nọ lập tức giật nảy mình như bị sét đánh, chỉ biết sững sờ đứng tại chỗm nói không lên lời, hồi lâu sau mới ngắc ngứ nói: "Được được được, lấy triều đình ra ép lão phu..."

Lâm quản sự sợ tới mức hai chân run rẩy, không tự chủ được vội vàng kẹp chặt lên.

Phải biết rằng, người trong môn phái này kiêng ky nhất chính là bị Trấn Ma ti áp chế, đừng nhìn đầu đà gây ăn nói bình thường, như không tức giận, kì thực trong lời nói đã có thêm vài phần sát cơ rồi.

Tiểu sai dịch này đâu thể mặc mãi bộ y phục kia trên người, vẫn sẽ có lúc cởi nó ra... chẳng lẽ gã cho rằng Thẩm Nghi kia có thể bảo vệ được gã?

Chỉ có Trương đồ tể vẫn đang ngồi xổm dưới đất, sau khi thoáng ngẩn người một cái, ông ta lập tức nhổ cọng cỏ xanh trong miệng đi, há miệng cười ha hả, đồng thời cũng nghiêng mắt nhìn về phía cửa phòng, trong ánh mắt có thêm mấy phần tò mò.

Thú vị, người này rất thú vị, đối mặt với yêu ma vẫn chưa từng rút đao, ngược lại chỉ cần người khác mở miệng chế giễu cấp trên của gã hai câu, gã liền nhịn không được trực tiếp rút đao ra.

Rốt cuộc người trong kia là nhân vật cỡ nào mới có uy vọng như vậy ở trước mặt cấp dưới?
Bình Luận (0)
Comment