Chương 541: Thanh Khâu Làm Loạn!
Chương 541: Thanh Khâu Làm Loạn!Chương 541: Thanh Khâu Làm Loạn!
"Lần sau đi." Thẩm Nghi nhìn về phía xa, Bát Phương Thực Lâu không có việc gì, lại không thể chứng minh được Đại Càn bên kia cũng an toàn không có việc gì, dù sao Cửu Châu của Đại Càn cũng quá lớn.
Đúng vào lúc này, mấy đám tường vân chợt lao vút ra từ bên trong thực lâu.
"Đi đi đi, có náo nhiệt để xem rồi!"A Thanh phát hiện phương hướng mấy người đang lao đi lại trùng với phương hướng của đám người mình, mới đưa mắt nhìn Thẩm đại ca, vội vàng gọi mấy người kia lại: "Tiên bối dừng bước, có thể cho ta biết đã phát sinh chuyện náo nhiệt gì không?”
"Chuyện xảy ra gần được nửa tháng rồi mà các ngươi còn không biết?" Mấy tu sĩ kia khẽ liếc mắt nhau, cũng không hạ giọng, trực tiếp nói: "Ta cũng vừa nghe nói, sợ là ba phe đồng minh bên kia sẽ đổi người, muốn xem thì mau đến Ly Châu!"
Nghe vậy, mấy người trên phi chu đồng thời thay đổi sắc mặt, cả đám lại lập tức nhìn về phía Thẩm Nghi.
"Đạo hữu có thể nói rõ hơn một chút hay không?” Thẩm Nghi vẫn bình thản khoanh tay đứng, đôi mắt nhìn sang bên kia.
Thấy khí chất của hắn bất phàm, mấy tu sĩ nọ cũng nhãn nại nói tiếp: "Chúng ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, có vẻ như đám hồ ly Thanh Khâu kia đột nhiên đi đến Đại Càn, hình như đôi bên đã xảy ra tranh chấp gì đó, bọn họ còn nói là muốn dứt khoát thay thế Đại Càn. Ngay cả Ngô Đồng sơn cũng bị kinh động bởi chuyện này, nhưng đương nhiên... tất cả đều là lời đồn, cũng không thể tin hết được, tóm lại chính là có một chuyện như vậy.'
"Đa tạ.” Thẩm Nghi hơi chắp tay nói. Ngay sau đó, chiếc phi chu dưới chân lập tức tăng tốc lướt ngang qua chân trời.
Hứa Hồng Đức và Lục Tổ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói gì, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia nghi hoặc. Rõ ràng là bọn họ còn chưa đi tới Đại Càn, nhưng tình thế lại có chút không đúng rồi.
Mới hôm trước Thẩm Nghi còn nói, chỉ cần Hứa gia bọn họ đi ra là có thể biết được hắn là ai mà?
"Thẩm đại ca, Ly Châu không ở bên này." Thấy bầu không khí không đúng, A Thanh lại cẩn thận nhắc nhở một câu.
Bởi vì ngay cả nàng cũng biết phương hướng, làm sao Thẩm đại ca lại đi nhầm rồi, chẳng lẽ thật sự là tâm thần không yên? "Chúng ta không đi Ly Châu vội." Thẩm Nghi đứng trên đỉnh phi thuyền, hai bàn tay đang giấu trong ống tay áo chậm rãi siết chặt lại, có một mảnh sương đỏ chậm rãi bốc lên trong đôi mắt đen nhánh của hắn.
Đám hồ ly kia dám nghênh ngang tiến vào Đại Càn, khẳng định là Võ Miếu sẽ sắp xếp người đi ứng phó. Nhưng có một nơi, sẽ bị người khác bỏ qua. ....
Thanh Châu thành, Đại Càn.
Bầu không khí trong tòa thành trì rộng lớn này vẫn như thường lệ, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là khung cảnh náo nhiệt như cũ. Nhưng ở bên trong nha môn Trấn Ma tỉ mới được sửa xong kia, lại có mười bóng người mặc huyền giáp lạnh lẽo đang chậm rãi đi đến một gian tiểu viện yên tĩnh.
"Lá thư đi kinh thành kia đã đưa đến chưa? Có hồi âm không?" Sắc mặt đại tướng Dương An quận tràn đầy ngưng trọng, nhìn sang bên cạnh hỏi.
Trần Càn Khôn hít sâu một hơi, nói: "Du Tổng binh chưa nói qua, nhưng hẳn là tình huống không được tốt lắm."
"Vừa mới an ổn chưa được bao lâu..." Đại tướng Dương An quận cười khổ liên tục, vất vả lắm bọn họ mới cho rằng Thanh Châu đã yên ổn, ai ngờ hai người kia, một người đi Ly Châu rồi không có tin tức gì, còn một người sau khi thăng chức cũng không để ý đến nơi đây.
Nếu hai vị kia còn ở lại nơi này, khẳng định là con hồ ly nọ sẽ phải thành thật hơn một chút.
Như nhìn ra suy nghĩ của đối phương, Trân Càn Khôn thấp giọng nói: "Đợi lát nữa đi vào, đừng nhắc đến bọn họ."
Tốt xấu gì cũng lăn lộn ở chỗ này lâu như vậy rồi, mặc dù tu vi của lão gia tử không quá ổn, nhưng bản thân lão cũng biết giữa các vị Hỗn Nguyên Tông Sư cũng có chênh lệch.
Đoàn người bọn họ đi vào Tổng Binh phủ. Rất nhiêu giáo úy đang phụ trách thủ vệ bên ngoài đều đồng loạt thở dài. Trước kia, bộ áo giáp màu đen, chiếc áo bào màu đỏ trên người bọn họ đều có thể làm cho tâm thần người khác trở nên yên ổn, bởi không cần biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cân Trấn Ma Đại Tướng ra mặt, là có thể ngay lập tức khống chế được cục diện, nhưng giờ phút này, có vẻ như nhóm đại tướng kia cũng không khác gì nhóm người mình.
"Đừng nhìn vào bên trong, cẩn thận rước họa vào thân." Lão giáo úy nhắc nhở vị đồng sự bên cạnh một câu. "Ta chỉ muốn biết bọn họ đang muốn tìm ai thôi." Vị giáo úy trẻ tuổi kia khẽ cười một tiếng.
"Ngươi ... ngay cả sơ cảnh cũng chưa tới, trên người cũng không có vân văn, nếu không phải thế đạo thái bình, làm sao có thể mặc lên bộ y phục này được? Bọn họ tìm ai thì có liên quan gì với ngươi... Chung quy lại, vẫn là tới tìm vị kia thôi." Lão giáo úy cảm khái lắc đầu.
Nghe vậy, Trân Tể lập tức nắm chặt chuôi đao bên hông, lại thu hồi nụ cười trên mặt.
Mà giờ khắc này, ở trong tiểu viện kia, đang có một vị lão nhân khoác trên người một vòng lông trắng, bàn tay nâng chén trà, ngồi trên một cái ghế nằm.
Du Long Đào đang khoanh tay đứng trước mặt lão. Đồng thời, một nhóm đại tướng cầm văn thư trên tay, lần lượt từng người tiến lên báo cáo tin tức: "Lâm Giang quận vẫn chưa tìm được tin tức tặc nhân, cũng chưa từng gặp qua hồ tu Thanh Khâu."
A Thiên nén giận nghiến răng, sau đó nghiêng đầu sang bên cạnh. Lâm Bạch Vi ở sau lưng bà ấy, nhẹ nhàng tiến lên một bước, thay bà ấy báo cáo: "Tróc yêu nhân đã tìm kiếm bên ngoài Thanh Châu, cũng không có tin tức của tặc nhân."
Gần như tất cả mọi người đều biết tặc nhân kia là ai, bao gồm cả con hồ yêu trước mặt, nhưng tất cả đều chưa từng nhắc tới cái tên kia.
"Chậc chậc, không tìm được sao?" Lão nhân lông trắng chống người đứng dậy, rồi thản nhiên nói: "Vậy lại tiếp tục đi lục soát, mãi cho đến khi tìm ra được mới thôi."
Nó nói xong, lại dằn mạnh chén trà xuống chiếc bàn đá: "Một đám phế vật, còn không mau đi đi”