Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 540 - Chương 540: Rời Khỏi Hứa Gia!

Chương 540: Rời Khỏi Hứa Gia! Chương 540: Rời Khỏi Hứa Gia!Chương 540: Rời Khỏi Hứa Gia!

Bà lão lắc lắc cái hộp.

Thẩm Nghi tiện tay nhận lấy nó, lại lập tức thu vào bảo cụ trữ vật của mình: "Không có ý định"

Hắn liều mạng giết yêu tu hành, vốn không phải để lấy chính mình đi làm đám hỏi với người ta, quá mất mặt rồi.

"Không có ý định mà ngươi còn nhận?" Bà lão trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng hiển nhiên là bà cũng không thật sự tức giận: "Cũng được, nên để cho người trẻ tuổi đi ra ngoài xem một chút.'

Thật ra bà ấy rất tín nhiệm Thẩm Nghi, nguyên nhân rất đơn giản, đó là nhóc con ngốc nghếch A Thanh này, gân như đã làm bại lộ hết nội tình của Hứa gia rồi, đó là chưa kể đến năng lực của chính bản thân nàng. Chỉ cần biết được chuyện này, bất cứ một thế lực nào cũng sẽ không bỏ qua cho một cái bảo tàng trận pháp như vậy.

Giá trị của nàng vốn cao hơn thứ linh căn gì đó kia rất nhiều.

Nhưng Thẩm Nghi lại đưa nhóc con ngốc nghếch này trở về Hứa gia...

Hơn nữa, nếu bảo bọn họ trực tiếp giao tính mạng của toàn bộ tộc nhân vào trong tay hắn, đương nhiên đó là chuyện không thể, nhưng chỉ an bài mấy người ra ngoài du lịch, lại không tính là việc lớn gì.

"Ngày mai, ta sẽ để bọn họ ở ngoài thôn chờ ngươi." Bà lão đã gật đầu đồng ý chuyện này.

Lời nói truyên ra, đám người của Hứa gia đang đứng chung quanh quan sát lập tức ô lên, bọn họ liều mạng muốn chen về phía trước, muốn để Ngũ Tổ nhìn mình nhiều hơn một chút. Thật hiển nhiên, loại hành vi vây khốn đám người này lại, sau đó đưa cho bọn họ một kho tàng sách vô cùng phong phú, để bọn họ mở rộng tâm mắt thông qua đọc sách, không chỉ là sự tra tấn đối với duy nhất hai cô cháu kia.

Đợi Thẩm Nghi rời đi rồi, Hứa Hồng Đức mới thản nhiên nói: "Ta cũng đi, để mấy đứa nhỏ ra ngoài như vậy, ta không yên tâm."

"..." Hứa Uyển Vận đưa ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía huynh trưởng nhà mình.

"Cả ta nữa!" A Thanh dùng sức duỗi tay.

Bà lão lập tức ấn bàn tay của nàng xuống, giễu cợt một phen: "Dựa vào chút tâm tư kia của ngươi, ngươi đi cùng thì có thể nhìn ra được gì chứ? Ngươi ngẫm lại mà xem, từ sau khi trở vê đến nay, ngươi đã nói được bao nhiêu lời là sự thật?” Bà ấy vội vàng xoay người, lại phát hiện mấy vị tộc lão khác đang trầm mặc nhìn chằm chằm vào mình, bọn họ không nói gì, nhưng lại giống như cái gì cũng nói hết cả rồi.

"Được rồi, lão thân tự có sắp xếp." Bà lão phất tay ngăn mọi người nói chuyện với nhau. ...

Ban đầu, bà lão kia nói là ngày hôm sau nhưng thậm chí còn chưa tới ngày hôm sau, những người được bố trí ra ngoài đã có mặt.

Thẩm Nghi có chút cạn lời nhìn mấy người trước mắt. Nếu hắn nhớ không lầm, lúc trước hắn từng nói là để cho người trẻ tuổi đi ra ngoài quan sát một phen. Nhưng ngoại trừ hai cô cháu quen thuộc kia, thì rốt cuộc là hai người bên cạnh bọn họ có chỗ nào giống người trẻ tuổi?

Hứa Hồng Đức đưa tay ra giới thiệu: "Vị này là Lục Tổ của Hứa gia ta."

Lục tổ Hứa gia khách khí gật gật đầu. Mặc dù lão bưng theo giá đỡ của trưởng bối, nhưng trong mắt vẫn lóe lên một tia sáng đầy mong đợi.

Vất vả lắm, lão mới cướp được vị trí này từ trong tay bà lão kia, tộc trưởng không có mặt, đối phương nhất định phải lưu lại chủ trì đại cục.

Phải biết rằng, khi còn bé, đám lão già bọn họ đã tự mình trải qua cuộc sống phồn hoa ở bên ngoài rồi. Chỉ có điều, tất cả vẫn luôn bị đại cục vây khốn, nhất định phải tọa trấn ở nơi đây, không được tùy tâm mà động, mãi cho đến hiện tại, rốt cuộc cũng có lý do để danh chính ngôn thuận rời đi rồi, đương nhiên là không ai muốn từ bỏ.

Trong ba người có Hứa Uyển Vận là bởi vì Ngũ Tổ vẫn không từ bỏ ý niệm tác hợp kia, thậm chí bà ấy còn dặn dò nàng phải cố gắng một chút.

Còn A Thanh, hoàn toàn là vì Hứa Hồng Đức không có ở đây, nên gần như không ai có thể dọa được nàng. Bàn về trận pháp, ai có thể vượt qua được nha đầu này?

So với ném nàng ở trong này để nàng lén lút chạy trốn, còn không bằng dứt khoát dẫn nàng đi luôn.

"Chúng ta phải đến Đại Càn sao?" A Thanh hưng phấn nhìn lại.

Đối với tất cả những tu sĩ bên ngoài, thì không thể nghi ngờ ba phe đồng minh kia chính là thứ chỉ tôn tại trong truyền thuyết. Mặc dù Hứa gia đã từng có chút thân mật với mấy thế lực này, nhưng đã xa cách nhiều năm rồi, đám tộc nhân đời sau như bọn họ chỉ có thể loáng thoáng tưởng tượng ra một phồn hoa ở nơi đó thông qua mấy cuốn sách mà thôi. "Ngươi thật sự là người coi miếu sao?" Thấy Thẩm Nghi gật đầu, lúc này Hứa Uyển Vận mới dám hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Bởi mãi cho đến lúc gần xuất phát, nàng vẫn cảm thấy Thẩm Nghi đang gạt người.

"Đi thôi." Thẩm Nghi cất bước tiến lên, thân hình lại xuất hiện ở bên ngoài.

Nhưng giờ phút này cánh rừng rậm từng xuất hiện lúc trước, lại biến mất không còn thấy đâu nữa. Toàn bộ những dãy núi chung quanh đều sụp đổ, không có lấy một chút sinh cơ nào, hệt như một mảnh tử vực, có cảm giác nơi này đã gặp phải tai hoạ diệt thế rồi.

Hắn đợi một lát, sau khi xác định không có gì khác thường, lúc này mới dùng đá cuội thông báo cho A Thanh.

Đoàn người bọn họ cưỡi lên phi thuyền trực tiếp biến mất tại chỗ.

Thẩm Nghi cũng không trực tiếp trở về Đại Càn, mà tiện đường đi một chuyến tới Bát Phương Thực Lâu ở gần hơn. Khi nhìn thấy tòa lâu cao màu đỏ tươi kia vẫn đứng sừng sững bên trong sơn cốc, đám người lui tới vẫn muôn hình muôn vẻ như cũ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Xem ra đám tu sĩ Ngô Đồng sơn kia vẫn khá là tận tâm ra sức, chí ít là cho tới bây giờ, Thiên Yêu quật vẫn không thể rút tay ra trả thù.

Cũng không biết khoảng thời gian này còn có thể kéo dài được bao lâu.

"Chúng ta có cần đi xuống bên dưới dùng bữa không?" A Thanh đang đứng bên cạnh phi thuyên, khẽ liếm liếm môi. Lần trước nếm thử thịt viên, mà mãi cho tới bây giờ nàng vẫn không thể quên đi được.

Hứa Uyển Vận nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy huynh trưởng nhà mình đang đứng chắp tay, bày ra dáng vẻ trầm ổn, Lục Tổ càng ngẩng đầu lên, ngay cả nhìn cũng không nhìn quán ăn bên dưới lấy một cái.

Nhưng có một điều kỳ lạ là cả hai người ấy đêu không mở miệng ngăn cản A Thanh.
Bình Luận (0)
Comment