Chương 539: Cứ Thử Xem, Đừng Sợ!
Chương 539: Cứ Thử Xem, Đừng Sợ!Chương 539: Cứ Thử Xem, Đừng Sợ!
Gần như ngay lập tức, trong mắt rất nhiều người của Hứa gia đã bùng lên lửa giận.
Hứa Hồng Đức thân là tộc trưởng, rốt cục cũng tiến lên một bước nói: "Nếu không phải Thẩm đại nhân đang cố ý muốn chọc giận chúng ta, thì ngươi nên nói hết lời luôn đi, bảo chúng ta làm việc cho Đại Càn vốn không được coi là tạ ơn. Chúng ta làm như vậy có thể được cái gì đây?"
Giọng nói của ông ấy có vẻ như trầm thấp, nhưng trên thực tế lại là nể mặt Thẩm Nghi lúc trước đã trực tiếp bước vào hang động mà không hỏi han điều gì, nên đang muốn giải vây cho hắn.
"Có thể lấy được lời hứa hẹn của ta." Thẩm Nghi nghiêng đầu nhìn lại: "Hành tẩu trên thế gian, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn cho chư vị."
"Ôi chao" Bà lão kia lại bật cười, chỉ có điều lần này, trong nụ cười ấy có mang theo một chút phẫn nộ khó mà nhận ra được: "Xin hỏi, ngươi là?"
Thằng nhãi miệng còn hôi sữa lại dám khinh người quá đáng.
Hỏng rồi! Nghe ra tâm trạng bất mãn của bà lão, Hứa Uyển Vận thầm nghĩ không ổn rồi. Đừng nhìn Ngũ Tổ là nữ giới, nhưng trên thực tế, trong bảy vị tộc lão thì lời của bà ấy lại có trọng lượng nặng nhất.
Nếu đắc tội với bà, coi như đã đắc tội với toàn bộ Hứa gia rồi.
Hứa Uyển Vận nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đột nhiên Thẩm Nghi lại hành xử như vậy? Cứ như hắn đã biến thành một người khác rồi, chẳng lẽ đúng là vượt qua kiếp nạn xong, hắn đã dứt khoát trở mặt không nhận người?
Điều này làm sao có thể?
Nhưng nàng biết, với tính cách của đối phương, khẳng định là hắn sẽ không chịu thua đâu. Ngay cả xương đuôi của U Vĩ Yêu Hoàng, mà hắn nói cầm là trực tiếp câm ngay, sao hắn có thể quan tâm đến những chuyện gì khác?
"Ách." A Thanh cũng không ngờ bầu không khí lại đột nhiên trở nên khẩn trương như vậy, trong lúc nhất thời, nàng thực sự không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng vào lúc này, Thẩm Nghi lại bình tĩnh mở lời, vẫn với giọng nói không có lấy một chút dao động kia: "Mời chư vị chọn ra ba người theo ta ra ngoài, ta sẽ để cho Hứa gia biết, ta là ai."
"Đến lúc đó, nếu mọi người cảm thấy lời hứa hẹn của Thẩm mỗ coi như hữu dụng, thì xin hãy dẫn theo linh căn và tộc nhân, đi tới ký kết minh ước cùng Đại Càn ta." Ngay trong nháy mắt khi lời này được nói ra, những người còn lại đều cảm thấy sửng sốt. Chỉ có nụ cười trên mặt bà lão kia là càng lúc càng sâu: "Ngươi làm vậy là đang dự tính để cho chúng ta kiểm hàng trước? Ngươi thực sự không sợ chúng ta phát hiện ra Đại Càn của hiện tại chỉ còn là hữu danh vô thực, thật ra đã sớm suy sụp từ lâu rôi?"
Lúc trước, mấy vị tộc lão cũng đưa ra nghi hoặc tương tự, và giờ phút này, bà ấy đột nhiên nói ra một câu như vậy, cũng chỉ đơn giản là muốn lừa Thẩm Nghi một phen thôi.
Nhưng tình huống tiếp theo lại khiến người ta không thể ngờ tới, bởi vì Thẩm Nghi vẫn không có bất cứ dao động kia, chỉ chậm rãi nói: "Cứ thử xem, đừng sợ."
Bà lão thoáng đờ đẫn một lát mới kịp phản ứng lại ý tứ của đối phương: "Ta lại sợ đi ra ngoài sao?”
"Vậy thì chọn người đi, cố gắng nhanh lên, ta đang vội.' Thẩm Nghi lạnh nhạt nói xong là trực tiếp cất bước đi ra ngoài cửa, chỉ để lại mấy lão nhân đưa mắt nhìn nhau.
Đương nhiên là phép khích tướng này không hề ảnh hưởng đến bọn họ, nhưng thanh niên nọ triển lộ ra lực lượng, lại khiến cho người ta thực sự không thể nhìn ra dấu vết ngụy trang.
"Đứng lại." Bỗng nhiên bà lão lên tiếng gọi đối phương lại, chờ đến lúc Thẩm Nghi nghi hoặc ngoái đầu nhìn, bà ấy mới tiếp tục nói: "Cho ta một chút chứng cứ, ta sẽ tặng ngươi một phần hậu lễ"
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nghi đã tiện tay vung lên, thanh trường thương thẳng tắp như Giao Long rời biển đã xuất hiện, nó xoay quanh một vòng trong phòng, sau đó trực tiếp chui về bảo cụ trữ vật của hắn.
Như một đạo kinh hồng thoáng qua, nhưng trực tiếp khuất phục được tất cả mọi người.
U Vĩ Thương đã nhận chủ, chỉ dựa vào thanh thương này, thực lực của hắn đã không hê thua kém tu sĩ Hóa Thần trung kỳ rồi.
Nhưng đó còn chưa phải điều làm người ta cảm thấy khủng bố nhất, bởi vì điều khiến bọn họ cực kỳ kinh hãi chính là mấy chục ngày trước, đối phương còn chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi U Vĩ Yêu Hoàng, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn không chỉ chữa khỏi thương thế trên người mình, còn trực tiếp thu phục được thanh Thần Thương kia.
Đây rốt cuộc là thủ đoạn bực nào! Hứa Hồng Đức khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc, người có thể sở hữu được một món bảo vật như thế, thì đối với hắn, một món linh căn tuyệt phẩm bị ô nhiễm cũng không coi là vật quý trọng gì.
Nhưng... tình huống linh căn của Hứa gia lại không đơn giản như vậy.
"Tốt, tốt!" Đột nhiên bà lão đứng dậy, đi ra ngoài cửa, ngay sau đó đã bấm pháp quyết trên đầu ngón tay: "Mời xem đại lễ Hứa gia tặng ngươi."
Trong chốc lát, toàn bộ màn trời đều ảm đạm xuống. Chỉ thấy một cây đại thụ màu đen kịt vô cùng khổng lồ đang đứng lặng ở phương xa. Tán cây mênh mông bát ngát chiếm cứ toàn bộ tâm mắt, cành lá màu đen rủ xuống, trực tiếp đan vào nhau, tạo thành vùng trời này, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách cực kỳ nặng nề.
"Đây là linh căn tuyệt phẩm của Hứa gia."
"Ngươi có thể luyện hóa được nó không?"
Trải qua năm tháng dài đằng đăng, nó đã sớm sinh trưởng thành một dạng tồn tại đặc biệt, không còn là loại linh căn mà tu sĩ có thể nhét vào trong khí hải nữa.
Nói chính xác hơn, chính vì Hứa gia phát hiện ra nó, mới có thể ẩn cư đến tận bây giờ.
Bà lão thu hồi nụ cười, lại lấy một cái hộp bình thường không có gì kỳ lạ từ trong bảo cụ trữ vật ra, bên trong cái hộp này có một quả cầu giống như đám sương mù màu đen đang lưu chuyển.
"Đây là trái cây do nó kết xuống, chỉ có một quả như vậy."
"Ta vẫn luôn coi nó là gân gà."
"Bởi rõ ràng nó chính là tinh hoa do linh căn tuyệt phẩm ngưng kết thành, nhưng lại là vật chí sát, khiến người ta vô cùng tiếc hận... Ngươi thật sự không có ý định kết thông gia với Hứa gia ta ư?'