Chương 538: Lời Này Nghe Thật Quen Tai!
Chương 538: Lời Này Nghe Thật Quen Tai!Chương 538: Lời Này Nghe Thật Quen Tai!
Lời này vừa nói ra, A Thanh đã lập tức nóng nảy.
Sao lại vội vàng như vậy?
Mấy ngày nay, nàng đã chuẩn bị thật nhiều rồi, tuyệt đối là một chuỗi thao thao bất tuyệt muốn nói ra, chẳng lẽ ngay cả một cơ hội để nói hai câu, bọn họ cũng không định cho nàng?
Hứa Uyển Vận bưng ấm trà đi tới, tâm tình có hơi phức tạp. Nàng cũng không muốn đoạt cái gì với A Thanh, giống như lúc trước đã nói, nàng cảm thấy Thẩm Nghi rất lợi hại, nếu hắn là đối tượng để kết hôn, nàng chắc chắn sẽ không cảm thấy ấm ức, nhưng loại cảm giác kia đâu có phải là tình yêu?
Chỉ không biết vì sao, khi nghe thấy lời nói của Ngũ tổ, nàng lại có chút khẩn trương.
Thẩm Nghi nâng chén trà lên, nhìn nữ nhân đang đứng sững sờ trước mặt mình, gần như thân hình nàng đã che khuất toàn bộ tâm nhìn của hắn rồi, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhíu mày, nói: "Có thể nhường chỗ một chút không?”
"A.' Hứa Uyển Vận lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng lui sang bên cạnh.
"Vừa vặn ta cũng có việc cần bàn, ngài cứ nói trước đi." Thẩm Nghi bình tĩnh nhìn về phía đối diện.
Bà lão kia cười nói: "Thật ra điều lão thân muốn nói cũng rất đơn giản, với điều kiện của Thẩm đại nhân, khẳng định là bất cứ thế lực nào cũng sẽ động tâm thôi. Ngôi miếu nhỏ này của Hứa gia ta muốn giữ lại vị đại Phật là Thẩm đại nhân ngài, tuyệt đối là chuyện si tâm vọng tưởng. Nhưng nếu chúng ta chỉ muốn kết thông gia thôi, không biết ý của Thẩm đại nhân như thế nào?”
Dứt lời, bà lão lập tức vẫy vẫy tay với Hứa Uyển Vận, tiếp tục nói: "Mặc dù khuê nữ này của chúng ta tâm tư đơn thuần, nhưng thực lực cũng được, chỉ cân không có gì bất ngờ xảy ra, thì với nội tình của Đại Càn tương trợ, trong tương lai, chắc chắn nàng sẽ trở thành một tu sĩ Hóa Thần."
Lời này xem như đã cho hắn đủ mặt mũi rồi.
Tuy nội tình của Võ Miếu sâu dày thật, nhưng Hứa gia lắng đọng bao nhiêu năm nay, tài nguyên cũng đủ để bồi dưỡng một vị Hóa Thần.
Khi nói chuyện, đôi con ngươi của bà lão kia khẽ híp lại, cẩn thận quan sát những biến hóa trên gương mặt Thẩm Nghi. Sau khi phát hiện trên mặt đối phương vẫn bình thản như thường, không chút gợn sóng, chỉ bình tĩnh đặt chén trà xuống, bà lão lại cười cười: "Đương nhiên, nếu Thẩm đại nhân thực sự nhìn trúng ngôi miếu này của nhỏ Hứa gia, cũng coi trọng nha đầu A Thanh kia, chúng ta chắc chắn sẽ không phản đối."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của A Thanh cũng thoáng hiện lên một chút vui mừng: "Ừm ừm!"
Hứa Uyển Vận bất đắc dĩ đưa mắt lườm đối phương một cái, nhóc con này có nghe hiểu hay không vậy? Điều kiện như thế, Thẩm Nghi mà nhận lời mới là có quỷ đó.
Người ta có thể chém giết Yêu Hoàng ở động thứ ba mươi tám, lại chạy đến địa phương chim không thèm j này ở rể cho ngươi sao?
Nói là nói như thế, nhưng nàng thực sự không biết Thẩm Nghi sẽ lựa chọn như thế nào?
Nghĩ đến đây, Hứa Uyển Vận lại đưa ánh mắt đầy lo sợ bất an nhìn sang bên cạnh, nếu hắn từ chối, thì rất có khả năng đám người mình sẽ phải trốn bên trong trận pháp cả đời.
Vất vả lắm nàng mới được đi ra bên ngoài một lần, được chứng kiến nhiều cảnh sắc tươi đẹp như vậy. Vừa hồi tưởng đến đây, nàng lại nghĩ tới vị cô nương mặc áo bào đen mình từng trông thấy ở Trấn Yêu thành lúc trước, thứ nàng ấy trải qua mới là cuộc sống mà Hứa Uyển Vận hâm mộ.
"Nếu không ngươi... hãy đồng ý đi?" Hứa Uyển Vận ấp a ấp úng một hồi, mới do dự nói.
Kể cả khi câu chuyện nàng từng tưởng tượng vừa nãy trở thành sự thật, kể cả khi đối phương vốn là một kẻ lãnh khốc vô tình, để nàng phải hứng chịu hết thảy những tình cảnh nghiệt ngã về sau, nàng cũng chấp nhận.
Nghe vậy, ngay cả Hứa Hồng Đức cũng không nhịn được, khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương.
Một bên là khuê nữ của ông ấy, một bên là muội muội ruột thịt của ông ấy, vì sao cả hai đứa này đều lộ ra dáng vẻ thèm khát như chưa từng trông thấy nam nhân bao giờ vậy?
Mấy vị tộc lão còn lại cũng cười khổ liên tục, nhưng bọn họ vẫn đưa ánh mắt nhìn về phía thanh niên kia. Bọn họ thật sự rất muốn biết, đối phương sẽ lựa chọn như thế nào.
"Ngài nói xong rồi?" Thẩm Nghi nghiêng đầu nhìn lại, rồi lập tức chậm rãi đứng dậy mở lời: "Thẩm mỗ cũng có một chuyện muốn thương lượng với các vị."
"Thẩm đại nhân cứ nói đi đừng ngại." Trên mặt bà lão xuất hiện một nụ cười ấm áp. Đối phương đưa ra điều kiện tuyệt đối không đáng sợ, thậm chí điều này còn nói lên rằng, đôi bên vẫn còn khả năng để tiếp tục đàm phán với nhau.
"Ta muốn tuyệt phẩm linh căn của Hứa gia." Thẩm Nghỉ vừa nói xong, ngoại trừ hai cô cháu kia, gương mặt những người còn lại đều biến sắc.
Chuyện có liên quan đến đại trận hộ tộc của Hứa gia chính là bí mật mấu chốt nhất, nhưng ngay cả việc này, hai khuê nữ kia cũng nói cho đối phương biết sao?
Sắc mặt Hứa Uyển Vận lộ vẻ âu sầu, nàng thật sự có tư cách mang theo món đồ cưới nặng như vậy sao?
"Đương nhiên, ta không muốn lấy không." Thẩm Nghi xoay người nhìn thẳng vào mấy vị tộc lão của Hứa gia: "Lúc trước, ta đã nói mình sẽ báo đáp, thì ngoại trừ linh căn, ta còn muốn tất cả các ngươi nữa."
Giọng nói của hắn một mực quanh quẩn trong phòng: "Tất cả mọi người của Hứa gia các ngươi.'
Nghe vậy, trên mặt Hứa Hồng Đức cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Khi nghe những lời này... ông ấy lập tức có cảm giác vô cùng kỳ quái, kiểu như sau khi Tứ Tượng Phục Yêu Đại Trận mất đi hiệu lực, tồn tại rời khỏi cái hang kia chính là một vị Yêu Hoàng.
Bảy vị tộc lão trâm mặc không nói.
Đám người của Hứa gia đang đứng bên ngoài nhà gỗ càng không hiểu gì.
A Thanh và Hứa Uyển Vận còn không đủ để đối phương lựa chọn, đối phương còn muốn toàn bộ bọn họ sao?
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình như vậy, Thẩm Nghi lại làm như không thấy. Hắn chậm rãi đi đến trước người bà lão kia, mở miệng nói: "Thẩm mỗ lấy thân phận người coi miếu, mời chư vị cùng đến Đại Càn, thay Cửu Châu xây dựng pháp trận.'
Nghe vậy, những người còn lại còn chưa nói chuyện, bà lão đã nở nụ cười: "Lời này nghe thật quen tai, trước kia Huyên Quang động cũng muốn làm như vậy, chỉ có điều, bọn họ nói không được uyển chuyển như ngươi. Đây chính là cái mà Thẩm đại nhân gọi là tạ ơn ư?"