Chương 537: Bọn Họ Muốn Thông Gia Với Thẩm Đại Ca!
Chương 537: Bọn Họ Muốn Thông Gia Với Thẩm Đại Ca!Chương 537: Bọn Họ Muốn Thông Gia Với Thẩm Đại Ca!
Bên trong hang động vốn âm trầm, giờ lại thấy một mảnh huyết khí nhanh chóng lan tràn ra.
Hứa Uyển Vận ngừng ngẩn người, A Thanh cũng ngẩng đầu lên. Hai người nhìn bóng dáng cao lớn kia đang dạo bước đi ra. Rõ ràng hắn chỉ bước đi rất bình thường, không có khí thế ngập trời, nhưng không hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy có chút xa lạ.
Chỉ mấy chục ngày không gặp, nhưng dường như thanh niên kia đã biến thành một người hoàn toàn khác rồi, khiến trong lòng hai nàng sinh ra vài phân cảm giác nguy hiểm theo bản năng.
"Đưa ta đi gặp mặt tộc trưởng giùm." Thẩm Nghi dừng bước, nhẹ giọng nói một câu.
Mãi cho đến ngày hôm nay, rốt cục hắn cũng không còn là con mồi nữa, đã có tư cách đi săn bắn ở trong mảnh thiên địa này rồi.
Cũng đến lúc nên trở về làm người coi miếu kia.
"Được..." Đổi lại là trước kia, khẳng định Hứa Uyển Vận sẽ phải mở miệng hỏi một chút, kiểu như ngươi cần gặp có chuyện gì, nhưng giờ phút này, nàng lại thành thành thật thật gật đầu, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài. Vừa tiến lên được hai bước, nàng lại dứt khoát dừng chân, lấy viên đá cuội ra, trực tiếp truyền âm cho huynh trưởng nhà mình.
Rất nhanh, Hứa Uyển Vận đã ngẩng đầu, nói: "Vừa vặn hắn cũng có chuyện cần tìm ngươi, đang triệu tập tộc lão.'
A Thanh cầm ba thanh pháp kiếm trên tay, nhỏ giọng nói: "Bọn họ muốn thông gia với Thẩm đại ca."
Thẩm Nghi im lặng liếc mắt nhìn nàng một cái.
A Thanh vội vàng đứng thẳng người, cho thấy mình đã sớm là một người lớn rồi, nhưng nàng còn chưa nói chuyện, đã bị một cái tát đập thẳng vào đầu.
"U¡ da." A Thanh nhăn nhó xoa xoa đầu, lại trông thấy Thẩm đại ca đã cất bước đi xa.
Hứa Uyển Vận giật mình nói: "Thì ra ngươi lại thật sự dám đi cân nhắc đến chuyện này, ngươi không muốn làm tộc trưởng Hứa gia nữa sao? Huống chi tuổi tác của hắn cũng lớn như ta...'
"Chỉ cân nhắc một chút thôi! Chỉ cân nhắc thôi mà!" A Thanh làm mặt quỷ, sau đó cũng bước nhanh theo sau.
"Cân nhắc vớ vẩn." Hứa Uyển Vận có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu nọ đi xa, cuối cùng cũng cất bước đi theo.
Suy nghĩ của A Thanh tuyệt đối là chuyện không thể. Với tư chất tuyệt đỉnh của nàng, rõ ràng tuổi còn trẻ đã thuần thục nắm giữ được gần tám phần mười số trận pháp của Hứa gia, một người như vậy, vẫn có thể chắp tay đưa cho thế lực khác, thì Hứa gia còn tôn tại làm gì nữa?
Trên thực tế, từ khi mở quyển sách dày kia ra, A Thanh đã được định trước sẽ trở thành tộc trưởng của Hứa gia rồi. Trừ phi đối phương là một kẻ tàn nhẫn, cay nghiệt, trực tiếp áp dụng thủ đoạn bắt Thẩm Nghi phải ở rể tại Hứa gia... Nhưng nhìn tình hình này, khi ở trước mặt Thẩm Nghị, A Thanh luôn có dáng vẻ của một đóa hoa trắng nhỏ, mặc người ngắt lấy, thì làm sao có thể?
Ngược lại là nàng.
Ánh mắt Hứa Uyển Vận lóe lên một tia sáng, nàng có thể đoán được mục đích đại khái của Thẩm Nghi, hắn muốn linh căn sát khí của Hứa gia. Và vì mục tiêu này, nếu bảo hắn đồng ý một chuyện nhỏ bé không đáng kể, hẳn là hắn sẽ không quan tâm đâu. Dù sao hắn cũng chỉ cần lấy được linh căn, rồi rời khỏi Hứa gia là được. Tiếp sau đó, với thực lực của hắn, dứt khoát trở mặt không nhận nợ, xách quân lên chạy trốn... thì ai còn có thể hạn chế được hắn?
Đến lúc đó, chẳng phải là nàng chỉ có thể một mình phòng không, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt hay sao...
Hứa Uyển Vận bắt đầu tưởng tượng ra một vở tuồng ân oán tình cừu, rồi mang theo nỗi lòng bất an không yên, đi vê phía nhà gỗ.
So với đêm trước, lần này rõ ràng là ban ngày, nhưng chư vị tộc lão đã tê tựu đông đủ. Hiển nhiên, loại tình huống này đã làm dấy lên một hồi động tĩnh càng lớn hơn trong thôn. Đám người đều tò mò xúm lại, nhìn tộc trưởng nghiêm túc đứng ở cửa ra vào, nghênh đón bóng người mặc thanh sam kia.
"Không phải hắn muốn mượn dùng Tứ Tượng Phục Yêu Đại Trận để dưỡng thương sao? Đây là dưỡng thương xong, muốn rời đi hả?"
"Sau khi ra ngoài, hắn sẽ không bán đứng chúng ta chứ?"
"Theo ta, Đại Càn vốn không phải hạng người tốt lành gì, nói không chừng trong chuyện lúc trước, bọn họ cũng có một phần."
Nghe âm thanh nghị luận của đám người, Hứa Hồng Đức khẽ nhíu mày, lập tức đưa tay ra hiệu cho đám đông kia im lặng, nhưng kỳ lạ là ông ấy không cho người đuổi bọn họ rời đi, bởi vì chuyện cần đề cập đến ngày hôm nay, tất cả mọi người của Hứa gia đều có tư cách dự thính.
Nhìn dáng vẻ cực kỳ không đứng đắn của A Thanh và Hứa Uyển Vận, Hứa Hồng Đức thở dài nói: "Hai ngươi cũng tiến vào đi."
Dứt lời, ông ấy lập tức quay người dẫn theo hai nữ nhân kia cùng đi vào.
Chỉ thấy bên trong căn phòng cũng không tính là rộng rãi kia, đã có bảy vị lão nhân cùng tê tựu, đang ngồi một vòng chung quanh rồi.
Bọn họ cũng không có ý muốn làm khó Thẩm Nghi, đã chuẩn bị cho hắn một vị trí gần với bà lão, như vậy sẽ không giống như thẩm vấn, thậm chí còn có một chút mùi vị của việc nhà.
Đối phương đến Hứa gia tị nạn, giờ phút này đã xuất quan, tất nhiên là đang tính toán muốn rời đi. Trong khi đám người bọn họ lánh đời đã nhiều năm, ở bên ngoài còn có tử địch mạnh mẽ như Huyền Quang động, nếu nói hoàn toàn không lo lắng bị đối phương bán đứng, thì đó tuyệt đối là lời nói trái lương tâm.
Chẳng qua, điều kiện lúc trước bọn họ dự định sẽ thương lượng với Thẩm Nghị, đều sẽ do tộc trưởng tự mình phụ trách, đương nhiên bọn họ không cần thiết phải bày ra bộ dáng vênh váo hung hăng, lên mặt nạt người.
Sở dĩ gọi đối phương tới đây, chủ yếu là bà lão muốn nói với hắn về chuyện thông gia thôi.
"Thẩm đại nhân." Bà lão ra hiệu cho Hứa Uyển Vận đi tới châm trà cho đối phương, sau đó mới mở miệng nói: "Ngươi vốn là người ngồi ở địa vị cao, khẳng định là ở bên ngoài sẽ có rất nhiều chuyện quan trọng cần đi giải quyết, chúng ta cũng không dài dòng thêm nữa. Hôm nay mời ngươi đến đây, trên thực tế là có một chuyện muốn hỏi."