Chương 545: Lạc Đà Gây Chết Rồi, Còn Dám Khoe Khoang?
Chương 545: Lạc Đà Gây Chết Rồi, Còn Dám Khoe Khoang?Chương 545: Lạc Đà Gây Chết Rồi, Còn Dám Khoe Khoang?
Nếu vị tu sĩ Hóa Thần sở hữu bộ Kim Thân kia đích thân đến thì cũng thôi, hiện giờ đối phương chỉ còn lại một bộ hài cốt, là con vượn đội mũ người [1], thì ai sẽ quan tâm chứ?
[1l : có thể hiểu vượn đội mũ người nghĩa là chỉ chú trọng hình thức, tô vẽ cho đẹp mà không biết thực chất mình xấu xí yếu kém.
Vốn dĩ bọn họ chỉ phái người đi tìm kiếm tung tích của trưởng lão trong tộc, không ngờ lại từ chỗ Huyền Quang động biết được tình huống chân thật của Đại Càn hôm nay.
Lạc đà gầy chết rồi, còn dám khoe khoang?
Dựa vào địa vị trung lập lúc trước, sau khi trải qua nhiều năm giữ gìn và phục hồi thực lực, Thanh Khâu của hiện giờ đã sớm không còn là tôn tại mặc người ức hiếp năm đó. Nếu Đại Càn đã không biết xấu hổ như vậy thì hãy bước xuống khỏi cái bệ thờ cao cao tại thượng ấy đi.
Vị trí đó, Thanh Khâu cũng có thể ngồi được.
Dù đã nắm chắc phần thắng như vậy, nhưng sở dĩ hai bên còn đang giằng co, nguyên nhân chủ yếu vẫn là người đứng ở giữa kia.
Danh tiếng của Đường Nguyên khá lớn, bất kể là Thanh Khâu hay Đại Càn đều tán thành địa vị của gã, nhưng hiển nhiên là mặt mũi của người này còn chưa lớn đến mức có thể khống chế được cục diện. Truy cứu nguyên nhân, vẫn là gã đại diện cho Thanh Phong chân nhân tới trước một bước.
Nói cách khác, những lời Đường Nguyên nói cũng giống như pháp chỉ của Thanh Phong chân nhân...
"Bình tĩnh chớ nóng, đợi sư tôn ta đích thân đến đây, tự nhiên sẽ cho hai phe một lời giải thích hợp lý." Đường Nguyên đứng chắp tay, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
Ngọn lửa chói mắt vốn luôn quấn quanh gã hiện giờ đang yên tĩnh ẩn núp, nhưng không có một người nào có đủ can đảm để khinh thường thực lực của gã.
Một đời thiên kiêu, tư thái của cường giả.
Dứt lời, Đường Nguyên lặng lẽ nhìn thoáng qua Đại Càn, rồi lập tức thở dài trong lòng.
Mặc dù có di hài của Kim Thân gần Hóa Thần tọa trấn, khiến cho Đại Càn có thể miễn cưỡng không thua đối phương trên phương diện khí thế. Nhưng trên thực tế, ở trong mắt những người có tâm nhìn chân chính, thì Đại Càn bọn họ cũng giống như một gia đình đã lụi bại, bởi vì đám vãn bối đời sau chỉ là những tồn tại bình thường đã bị bức đến mức ôm hộp tro cốt của tổ tiên ra giữ chút thể diện cho chính mình, vừa nghèo túng vừa bất lực.
Kỳ thật, dựa theo ý nghĩ của Đường Nguyên, nếu Đại Càn có thể hạ thấp được, có thể cúi người làm thiếp, có lẽ cũng không phải là chuyện gì xấu, bởi xét cho cùng, bọn họ đã không còn thực lực để chèo chống uy danh, cũng không còn thích hợp để góp mặt trong ba phe đồng miinh.
Nếu có thể để cho Thanh Khâu nhất tộc tiến vào Cửu Châu, có lẽ bọn họ vẫn còn cơ hội để quật khởi một lần nữa... Nhưng nếu làm như vậy, có lẽ nơi này sẽ không còn được gọi là Đại Càn nữa, nhưng ít ra, những ngày tháng sau này của bọn họ sẽ tốt hơn một chút.
Thanh Khâu nói là yêu ma, nhưng trên thực tế, nhóm hồ yêu kia đều tu luyện phương pháp của Nhân tộc, học tập Nhân tộc luyện khí, xét vê chỉnh thể, bọn họ đã không khác gì tu sĩ.
Lại thêm Ngô Đồng sơn ra mặt chế định quy củ, đám hồ ly kia cũng không dám làm quá phận.
Đây cũng là ý của sư tôn gã.
Nói gì thì nói, trên phương diện đối kháng với Thiên Yêu quật, Đại Càn của hôm nay, hâu như đã không tạo ra được bất cứ tác dụng gì nữa.
Nhưng nể mặt đoạn tình cảm ngày xưa, dù Ngô Đồng sơn muốn như vậy, cũng phải chờ Đại Càn gật đầu mới được, dù sao quan hệ đồng minh vẫn còn ở đó.
Vấn đề là theo tình hình hiện tại, có vẻ như bọn họ cũng không muốn, dường như bọn họ đang chờ đợi cái gì đó... Chẳng lẽ Đại Càn này vẫn còn viện thủ?
"Chúc sư huynh." Ngô Đạo An câm kim châu trên tay, đi tới trước mặt vị Pháp Tướng Dạ Xoa kia.
Chỉ có cảnh giới của đối phương mới có thể chống đỡ được bộ di hài Kim Thân này trong một khoảng thời gian dài: "Ta thấy hành động của Ngô Đồng sơn có chút mập mờ bất định... Có cần thương lượng lại với Đường Nguyên hay không?"
"Tiếp tục chờ." Chúc Giác không mở mắt, gã nhất định phải giữ lại mỗi một phần nội tình để chuẩn bị cho lần động thủ tiếp theo.
Về phần kết nối với Đường Nguyên, chưa nói đến chuyện đối phương và Đại Càn bọn họ vốn không quen thuộc, ma nếu tính toán kỹ một chút, kỳ thật người này cũng không được tính là đệ tử của Ngô Đồng sơn, mà đã không phải đệ tử của Ngô Đồng sơn thì đâu thể làm chủ được?
Giờ phút này, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Thứ nhất là chờ Thanh Phong chân nhân, thứ hai là chờ... Thẩm sư đệ.
Đại Càn suy sụp, nhưng không phải chân chính suy tàn, không có nhân tài nối nghiệp, mà ngược lại, bọn họ còn đang có xu thế bộc phát sinh cơ. Bọn họ muốn cho Thanh Phong chân nhân thấy tiềm lực của Đại Càn, để đối phương nể mặt mối quan hệ đồng minh này, sau đó đứng lên thay bọn họ tranh thủ một ít thời gian.
"Hắn sẽ trở vê ư?" Ngô Đạo An nhìn về phía chân trời.
"Vậy phải xem hắn có biết chuyện này hay không." Khóe môi Dạ Xoa Pháp Tướng vừa có thêm một nụ cười.
Tổng cộng có sáu vị Hỗn Nguyên Tông Sư thượng cảnh đang khoanh tay đứng bên sườn núi, cuối cùng bọn họ cũng trở về đến Đại Càn. Mà dựa vào tin tức đám Tông Sư này bẩm báo lại, Chúc Tuyền đã nghe ra sự tồn tại của Thẩm sư đệ rồi.
Đối phương... Vẫn luôn nhớ mong Đại Càn.
"Đám tặc hồ ly này, trong lúc chúng ta không để ý tới, bọn chúng đã trở thành mối họa lớn như thế.” Ngô Đạo An thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía đối diện.
Lão còn nhớ Thanh Khâu lúc trước cũng chỉ có một vị Hóa Thần tổ sư tồn tại, còn chỉ là sơ kỳ. Những năm này, đúng là vị tổ sư kia đã đột phá Hóa Thần trung kỳ, lại bồi dưỡng được hai tên Hóa Thần khác, trực tiếp xưng là Thanh Khâu Tam Tổ.
Hiện giờ, Thanh Khâu nàu chủ động đầu nhập vào, thành ý mười phần, rõ ràng là Ngô Đồng sơn đã có chút động tâm.
Nhưng những gì Đại Càn từng trả giá... còn ai sẽ quan tâm đây?
"Lão tổ tỉnh lại chưa?"
"Động thủ không thành vấn đề."
Hai người ngừng nói chuyện, chỉ vì hai con hồ yêu kia đã đứng lên, có vẻ như bọn chúng đã đánh cờ phân ra thắng bại rồi.