Chương 546: Đại Càn Thẩm Nghi!
Chương 546: Đại Càn Thẩm Nghi!Chương 546: Đại Càn Thẩm Nghi!
"Đường chân nhân không cần lo lắng, chúng ta chỉ có lời muốn nói mà thôi."
Vị tổ sư Thanh Khâu hơi cao hơn một chút, nhẹ nhàng khoát tay áo, hướng về Pháp Tướng Dạ Xoa cười nói: "Thanh Khâu và Đại Càn đều là thế lực nhất đẳng, không thể tránh được sẽ có chút ma sát, kỳ thật chúng ta cũng không phải hạng người tính toán chỉ li. Lúc trước tìm các ngươi đòi tên tặc nhân kia, cũng chỉ là nổi giận nhất thời. Nếu có thể nắm tay cười nói, coi như chuyện lúc trước có thể xóa bỏ."
Chúc Giác mở mắt, cất tiếng vang dội như chuông: "Cười nói là như thế nào?"
Nghe vậy, một vị tổ sư Thanh Khâu khác lại cười: "Võ Miếu vẫn là Võ Miếu, Cửu Châu vẫn là Cửu Châu, nhưng ở bên trong miếu thờ cần phải nặn Pháp Tướng của tổ sư Thanh Khâu ta, các ngươi trấn thủ Cửu Châu, Thanh Khâu quản lý triều đình, mỗi bên đều tự quản lý phần mà mình phụ trách, và cùng hiệu lực cho Ngô Đồng sơn."
Nghe xong lời này, ngay cả Đường Nguyên cũng nhẹ nhàng lắc đầu theo bản năng.
Yêu hồ quả nhiên là yêu hồ, có thể dễ dàng lần ra suy nghĩ của Ngô Đồng sơn, chỉ cần nghe xong lời nói này thôi cũng đủ hiểu, đám lừa ương ngạnh của Võ Miếu này, sao có thể chơi qua chúng nó?
"Đây là tu Hỗn Nguyên chỉ đạo chán rồi, cũng muốn thử tư vị của Âm Thần một chút ư?" Chúc Giác khẽ cảm khái một tiếng, mấy con hồ ly này vốn là đám yêu ma có tốc độ quật khởi an nhàn nhất, cũng là nhanh nhất.
Thứ yêu ma có, chúng nó cũng có, thứ tu sĩ biết, chúng nó cũng biết.
Nếu còn đợi thêm mấy năm nữa, e rằng Thanh Khâu này sẽ muốn thay thế luôn cả một vài thế lực khác nữa.
Nhưng Chúc Giác cũng không mở miệng châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Thanh Khâu và Ngô Đồng sơn, gã lại một lần nữa yên tĩnh xuống, chỉ để lại một câu không chút dao động: "Ngôi đi."
Không cần biết như thế nào, nhưng trước khi Thẩm sư đệ trở về, gã chính là chút tôn nghiêm cuối cùng của Đại Càn.
Đường Nguyên dùng ánh mắt đầy thưởng thức nhìn lại, đáng tiếc gã lại không giúp được gì cho bọn họ.
Điều duy nhất hiện giờ khiến gã vô cùng tò mò chính là Đại Càn đang chờ ai?
Dường như để đang trả lời cho ý nghĩ của Đường Nguyên, bỗng nhiên lại có một ngọn lửa hỏa diễm màu vàng tím quét ngang qua bầu trời, khiến cho mưa lửa rơi xuống làm ban đêm sáng như ban ngày.
Một đám yêu vân màu đỏ tươi tràn ngập nơi chân trời...
Một bộ thanh sam nhẹ nhàng bay múa...
Một bóng người thon dài, đứng chắp tay, hướng đôi mắt quan sát một mảnh sông núi xa xăm.
Ánh mắt của hắn và hỏa diễm đầy trời, trực tiếp rơi xuống trên người đám hồ yêu kia.
Cảnh tượng cực kỳ quen thuộc này lại làm cõi lòng Đường Nguyên thoáng run rẩy một phen: “A2”
Nhưng chưa đợi gã lên tiếng, toàn bộ đám Khí Tông ở Ly Châu đã ồn ào huyên náo.
"Là Tử Diễm chân nhân!"
"AI?"
"Chính là người đã tiêu diệt Trịnh gia, lại chém chết Thanh Linh Yêu Hoàng kia! Hắn lại hiện thân rồi!"
Mấy vị Hỗn Nguyên Tông Sư của Đại Càn đều mừng rỡ như điên. Trần Trung càng kinh ngạc tới cực điểm, lão hoàn toàn không ngờ Thẩm tiền bối lại tham dự vào chuyện của Đại Càn.
Chúc Giác và Ngô Đạo An đều đưa mắt nhìn lên không trung. Đó rõ ràng là bóng người mà bọn họ vẫn một mực chờ đợi, nhưng lời đồn bên tai vang lên lại hoàn toàn không khớp.
Vì sao rõ ràng đối phương là đệ tử của Võ Miếu, nhưng bọn họ lại là người xa lạ với đối phương nhất?
Còn nữa, vì sao Thẩm sư đệ lại trực tiếp hiện thân rồi, Kim Thân của hắn đâu?
"Làm càn!" Thanh Khâu tổ sư chật vật vỗ vỗ mấy đốm mưa lửa trên người, lập tức đưa mắt nhìn đám tộc nhân đang kinh hoàng lo sợ phía sau, vấn đề là trong lòng nó vô cùng tức giận lại không có chỗ để xả, chỉ có thể hét lên: "Người tới là ai, lại không có quy củ như thế?"
Trong thiên địa, đám yêu vân màu đỏ tươi cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Vị thanh niên đang đứng trên yêu vân kia chỉ hờ hững đưa mắt, chăm chú nhìn vào vào con hồ yêu vừa lên tiếng kia. Sau đó, giọng nói bình tĩnh của hắn lập tức vang lên, một mực quanh quẩn giữa hư không: "Đại Càn Thẩm Nghi." Lời này vừa dứt, rốt cục trái tim của Chúc Giác và Ngô Đạo An cũng bình tĩnh trở lại, xem ra bọn họ không nhận lầm người, hẳn là đối phương đi ra ngoài một chuyến lại có thủ đoạn mới rồi.
Trong lúc nhất thời, cả tòa sơn xuyên kia đều rơi vào yên tĩnh.
Trân Trung và mấy vị Tông Sư Đại Càn ngây dại hồi lâu, cuối cùng cũng kịp phản ứng... vì sao đối phương lại đối xử tử tế với đám người mình như thế. Thì ra đối phương chính là chân nhân của Đại Càn bọn họ.
"Đại Càn...' Thanh Khâu tổ sư thoáng có chút hoảng hốt, rõ ràng nó chỉ cảm nhận được khí tức Hỗn Nguyên cảnh trên người thanh niên này, nhưng phong độ thanh thế lớn như vậy, cũng không giống một vị Tông Sư bình thường.
Ý niệm tới đây, nó vội vàng nhìn về phía Đường Nguyên: "Đường chân nhân, ngươi xem Đại Càn này, không hề thu liễm chút nào, đúng là phá hư quy củi"
Nhưng phản ứng của Đường Nguyên lại khiến nó vô cùng kinh ngạc, bởi vì dường như gã không hê nghe thấy những gì nó vừa nói, chỉ chắp tay về phía không trung: "Thẩm đạo huynh! Đã lâu không gặp."
Có ý gì?
Đây là đôi bên quen biết nhau nên muốn thiên vị hả?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Thanh Khâu tổ sư cũng có chút luống cuống, đừng nói là nó, ngay cả người bên phía Đại Càn cũng bắt đầu rơi vào mơ hồ, tâm thân hoảng hốt.
Rốt cuộc Chúc Giác cũng không còn căng thẳng nữa, ngược lại gã còn hiếu kỳ nói: "Hình như Thẩm sư đệ quen biết khá rộng."
"Ngươi đang chú ý đến cái này?" Ngô Đạo An há miệng, khó hiểu hỏi: "Ngươi không phát hiện ra hắn vốn không giống một tu sĩ Âm Thần sao?"
"Hình như là vậy." Chúc Dung chẳng hề để ý, chỉ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên. Gã không quan tâm đến chuyện kia, chỉ cần Thẩm sư đệ trở về, là mọi chuyện đều có thể bàn bạc được.
"Sao ta cứ cảm thấy có điểm gì đó là lạ nhỉ?" Đường Nguyên thu hồi song chưởng, bỗng nhiên trái tim thoáng đập nhanh một nhịp.
Dáng vẻ này của Thẩm đạo huynh, sao càng nhìn càng thấy quen mắt... Không phải chứ?