Chương 547: Không Liên Quan Gì Đến Đại Càn, Đây Là Thù Riêng!
Chương 547: Không Liên Quan Gì Đến Đại Càn, Đây Là Thù Riêng!Chương 547: Không Liên Quan Gì Đến Đại Càn, Đây Là Thù Riêng!
Đường Nguyên vừa nghĩ đến đây, lại thấy một mảnh hỏa diễm màu vàng tím đầy trời cuồn cuộn nổi lên, trực tiếp hóa thành chín vầng Ly Hỏa Đại Nhật, ầm vang một tiếng, thẳng thừng đập xuống ngọn núi kial
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Bởi không cần biết đó là thế lực phương nào, cũng chẳng một ai ngờ tới chuyện Thẩm Nghi lại đột nhiên ra tay như vậy, thậm chí trong số những người bất ngờ này còn bao gồm cả ba người Hứa gia đang đứng trên phi chu.
Hứa Hồng Đức ngạc nhiên nhìn muội tử nhà mình, Lục Tổ Hứa gia cũng mở lớn mắt. Bọn họ còn dự định sẽ thông qua chuyện này để phán đoán một chút xem, rốt cuộc là lời hứa hẹn lúc trước của Thẩm Nghi có được mấy phần chân thực, làm sao đột nhiên lại đánh nhau rồi?
"Quen thuộc... Quen thuộc là tốt rồi." Hứa Uyển Vận vỗ trán, lập tức rút thanh trường kiếm ra, lao nhanh xuống phía dưới.
Có thể động thủ, thì không cần nói nhiều.
Bị Cửu Luân Ly Hỏa Đại Nhật ăn mòn, ngay cả ngọn núi bên dưới cũng bị nung chảy, càng đừng nói đến đám hồ yêu trên đó, tuyệt đối là muốn thảm bao nhiêu có thảm bấy nhiêu. Trong lúc nhất thời, cả đám lập tức ùa ra, chạy trốn khắp nơi.
Con ngươi trong mắt hai vị Thanh Khâu tổ sư đều co rút lại, đứng trước cảnh tượng khiến cho bản thân phẫn nộ ngập trời này, bọn họ cũng không do dự thêm nữa, vội vàng lấy trận bàn ra, muốn dùng lưu quang đầy trời đi ngăn cản Ly Hỏa.
"Ái chà.' Hứa Hồng Đức đã tỉnh táo lại: "Đúng là có chút bản lĩnh...
Lục Tổ của Hứa gia cũng có chút đồng cảm gật gật đầu, đáng tiếc là chưa chờ lão mở miệng tiếp lời, đã thấy một bóng người đột ngột lướt ngang qua, đồng thời một đòn tiên thối hung hăng quất tới.
Răng rắc —— Quầng sáng màu xanh tạo thành tấm màn lớn kia lại như ngọc lưu ly yếu ớt dễ dàng vỡ nát, rồi âm ầm rơi xuống như sao băng.
Thẩm Nghi đang lơ lửng ngay giữa hư không, bộ trường sam bay phần phật, dưới người hắn, hai vị Thanh Khâu tổ sư đang cầm trận bàn trên tay, đã rơi vào hoang mang khó hiểu.
Phải biết rằng, Thanh Khâu bọn chúng vốn sưu tập đủ các loại công pháp trong thiên hạ, sau đó dốc lòng nghiên cứu ngày đêm, có thể nói tập hợp được sở trường của gân như toàn bộ các gia tộc vào làm nội tình cho bản thân. Bởi vậy, xét riêng vê trận bàn của bọn chúng, dù vẫn kém hơn Hứa gia trước kia, nhưng cũng được coi là rất có tạo nghệ, tuyệt đối không phải thứ nhìn được mà không dùng được.
Vậy mà hiện giờ, tấm trận bàn vốn được bọn chúng tự hào, lại bị người ta đạp nát ngay trước mắt bao người...
Đối mặt với bóng người đang đứng ở trên cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống kia, trên khuôn mặt của hai vị tổ sư Thanh Khâu lập tức lộ vẻ dữ tợn: "Khởi kiếm!"
Trong lúc nói chuyện, số lượng phi kiếm mênh mông cuồn cuộn lập tức chui từ bên trong bảo cụ trữ vật của bọn chúng ra ngoài, ngân quang lóng lánh, tất cả đều nạm vàng khảm ngọc, nhìn qua đẹp đẽ quý giá khó có thể nói nên lời.
Kiếm quang hội tụ, lại hóa thành một con Trường long tràn đầy khí thế xoay quanh, trong lúc nhất thời, linh khí xung quanh đều bị nó hút khô.
Một tiếng thét gào sắc bén đến chói tai, dân dần hóa thành tiếng gâm gừ cuồng bạo.
"Dừng tay!" Rốt cục Đường Nguyên cũng tung người nhảy lên.
Và gân như cùng một thời điểm đó, Dạ Xoa Pháp Tướng vốn đang ngôi yên dưới đất cũng đột ngột bay lên không.
"Các ngươi làm gì vậy? Đã nói là mời Ngô Đồng sơn tới đây giảng hòa rồi? Vì sao sư tôn của ta còn chưa tới, các ngươi lại đột nhiên ra tay?" Đường Nguyên nhìn như công chính ngăn ở giữa.
Nghe được lời này của gã, hai vị tổ sư Thanh Khâu bên kia đã tức giận đến mức suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Được lắm, vừa nãy người này phóng hỏa, lại phá trận, suýt chút nữa đã đốt một đống tộc nhân của chúng ta thành hồ ly trọc lông, thì họ Đường ngươi hoàn toàn làm như không nhìn thấy, vậy mà hiện tại đám người ta muốn đánh trả, ngươi liền nhảy ra ngoài?
Ngươi có thể thiên vị rõ ràng hơn một chút nữa được không?
Nhưng chúng nó lại không dám thật sự trở mặt với Ngô Đồng sơn, chỉ thấy sắc mặt lộ vẻ khó coi đến cực điểm, dựng thẳng kiếm chỉ lên, nhìn con Trường long kiếm quang chợt cao chợt thấp, trong lúc nhất thời chỉ có thể cứng đờ tại chỗ.
"Họ Thẩm kia, ngươi cứ chờ đói!" Hồ ly Thanh Khâu coi trọng nhất là dáng vẻ bề ngoài, nhưng bây giờ hai vị tổ sư của chúng lại nhe răng như một đám hồ ly hoang dã bình thường, rít lên: Xùy.'
Lúc này, Đường Nguyên mới nhìn về phía Thẩm Nghị, sau đó lén lút chớp chớp mắt nhìn hắn một cái.
Phải biết rằng lần này, có thể nói là đám tu sĩ cường hãn của Thanh Khâu bên kia đã dốc toàn bộ lực lượng đi đến nơi đây rồi, nội tình do bọn họ mang ra ngoài vốn không chỉ có mấy thứ trước mắt này.
Xả giận coi như xong, nhưng đừng nên làm lớn chuyện vẫn tốt hơn.
Chúc Giác cũng điều khiển Kim Thân Pháp Tướng, yên lặng đi tới phía sau Thẩm sư đệ.
Đúng lúc này, Thẩm Nghi lại chậm rãi tiến về phía trước một bước, lạnh nhạt nói: "Không liên quan gì đến Đại Càn, đây là thù riêng, chúng nó tìm ta đã lâu rồi."
Nghe vậy, Đường Nguyên thoáng trâm ngâm một lát mới giật mình hiểu ra. Thì ra tình huống phát sinh trong khoảng thời gian này, nguyên nhân khiến cho đám hồ yêu ấy mãi cắn chặt không tha, một mực đòi phân phải trái trắng đen với Đại Càn, lại có liên quan đến Thẩm đạo huynh?
Nhưng làm sao mà bọn chúng... dám?
"Không biết Thanh Khâu đã đắc tội với Thẩm đạo huynh như thế nào?" Đường Nguyên gật gật đầu, vẫn dự định muốn hòa giải một phen.
"Ta đắc tội cái đầu ngươi!" Rốt cuộc Thanh Khâu tổ sư cũng không nhịn nổi nữa, lần này tuyệt đối là khinh người quá đáng rồi: 'Họ Thẩm kia, nếu ngươi còn tính là một tu sĩ, thì ít lấy Ngô Đồng sơn ra dọa người đi!"
Thẩm Nghi nhíu mày, thân hình bỗng lướt ngang qua Đường Nguyên.
"Đến hay lắm!" Vừa thấy hành động của đối phương, hai vị tổ sư của Thanh Khâu đã đùng đùng nổi giận, lập tức đạp xuống tường vân bay thẳng lên không.
Con trường long kiếm quang bộc phát ra một tiếng thét dài đầy sắc bén, ngay cả đám mây đen đầy trời kia cũng bị đánh tan!
Chỉ thấy nó trực tiếp biến thành một luồng ngân quang vượt ngang qua sông núi, âm âm nổ vang giữa hư không, muốn nuốt chửng bóng dáng gây yếu kia vào trong bụng.