Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 548 - Chương 548: Nhất Lực Phá Vạn Pháp!

Chương 548: Nhất Lực Phá Vạn Pháp! Chương 548: Nhất Lực Phá Vạn Pháp!Chương 548: Nhất Lực Phá Vạn Pháp!

Đối mặt với một kích mang thanh thế kinh người này, Thẩm Nghi đột ngột vung quyền, huyết khí toàn thân dâng cao ngút trời.

Lúc trước, mảnh hỏa diễm màu tím vàng doạ người kia đều đã hóa thành Ly Hỏa Đại Nhật, khiến cho hiện giờ, trên người hắn thực sự không còn sót lại một chút khí tức nào nữa, nhưng ngay trong tiếng kiếm ngân "Xoạt xoạt xoạt" kia, tất cả mọi người đều nghe được một tiếng rít gào như có như không.

Âm thanh ấy... cứ như một con hung yêu viễn cổ vừa thức tỉnh từ trong giấc ngủ Say.

Chỉ thấy năm ngón tay trắng nõn thon dài của Thẩm Nghi nhẹ nhàng nắm chặt lại, rồi trực tiếp xuất hiện ngay trước đầu con Trường long kiếm quang kia.

Ngay sau đó, âm thanh răng rắc răng rắc thanh thúy nhanh chóng truyền ra, vang vọng bốn phía. Chỉ trong chớp mắt, vô số những thanh trường kiếm đầy trời đã vỡ nát, hóa thành vô số những mảnh vỡ bén nhọn, ầm ầm nổ tung ra.

Kiếm vụn như mưa rơi nặng hạt, ào ào bao phủ cả Khí Tông.

Hai vị tổ sư Thanh Khâu ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, để rồi ngay sau đó, bóng người màu xanh kia lại đột ngột lao ra khỏi mưa kiếm, nhằm thẳng về phía này.

Thẩm Nghi lướt ngang qua hư không, đôi giày ống hung hăng quất thẳng vào bản mặt hồ ly của vị tổ sư có vóc dáng cao hơn kia.

"Phốc!"

Mặc dù Thanh Khâu tổ sư vốn tự xưng là tu sĩ, nhưng thân thể yêu ma của nó lại không phải là giả, vậy mà đối diện vối một cước này, nó vẫn bị đánh bay ra ngoài.

Vị tổ sư khác vội vàng lấy ra pháp bảo tương trợ, ai biết đâu bản thân còn chưa kịp làm gì, đã thấy Thẩm Nghi lao đến trước mình một bước, rồi tiện tay vung một vòng bụi gai tới, trực tiếp trói chặt bên hông cùng với hai tay của nó.

Vị tổ sư kia ra sức giãy giụa, lại bị mấy chiếc gai độc trên cái vòng bụi gai kia hung hăng đâm vào da thịt, thậm chí kịch độc còn thuận theo đó mà trực tiếp rót vào cơ thể.

"Pháp bảo thật độc ác..." Khóe môi nó tràn ra một dòng chất lỏng màu xanh sẫm, ngay cả con ngươi cũng run rẩy không thôi. Nhưng nó vẫn chưa từ bỏ, dù bàn tay rung rung vẫn muốn đánh ra pháp quyết. Pháp quyết còn chưa bắt xong, đã thấy Thẩm Nghi phất tay thêm một lần nữa. Ngay sau đó là sáu thanh phi kiếm dùng một loại góc độ vô cùng huyền ảo, khó mà hiểu nổi, đồng loạt thăng thiên, treo ở xung quanh người nó.

"Trảm." Thẩm Nghi tiện tay ấn một cái, sau đó cả người đã bay về phía con hồ yêu mới bị đánh bay kia.

Trong nháy mắt khi bàn tay hắn ấn xuống, sáu thanh phi kiếm vừa xuất hiện đã "Phập" một tiếng, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể của Thanh Khâu tổ sư.

Chỉ là một cái Thanh Khâu, làm sao có thể so được với nội tình của Huyền Quang động, tiện tay lấy một kiện bảo vật ra ngoài cũng đủ cho chúng nó chơi đùa một phen rồi.

Cùng lúc đó, Thẩm Nghi đã đi tới bên cạnh con hồ yêu vừa bị đánh bay kia.

Tu vi tôi thể của Thẩm Nghi chỉ đạt tới Hóa Thần sơ kỳ, nhưng trình độ của hắn ít nhất cũng đạt đến cấp bậc Kim Tình Sư Hoàng xếp hạng bốn mươi trong Thiên Yêu Quật, không phải là con chó con mèo Hóa Thần gì cũng có thể dàn cảnh ăn vạ được.

"Hàng Ma Kim Cương Xử!" Vị tổ sư kia quá mức bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ kịp chắp hai tay trước ngực.

Cùng thời điểm đó, một cây dùi cui mạ vàng đã đột ngột đánh ra, ai mà ngờ được, ngay cả một nhịp hô hấp, hai tay của vị tổ sư nọ cũng không chống đỡ nổi, đã bị một quyền của Thẩm Nghi đánh gấy rồi.

"Long Du Động Thiên Thuật!" Thanh Khâu tổ sư xoay người muốn chạy trốn, lại bị một bàn tay của Thẩm Nghi nắm lấy cổ.

Nó quay đầu lại, đồng tử bắt đầu biến hóa, nhưng còn chưa kịp sử dụng thiên phú thân thông, Thẩm Nghi lại đột ngột dùng chỉ kiếm đâm rách hai con ngươi của nó.

Trận pháp, ngự kiếm, pháp bảo, thiên phú của Yêu tộc, dường như cái gì đám hồ yêu này cũng biết một chút, nhưng đối mặt với quyên chưởng đơn thuần của Thẩm Nghị, tất cả những loại thủ đoạn kia lại giống như vô tác dụng.

Nhất lực phá vạn pháp!

Đầu ngón tay Thẩm Nghi lóe lên một mảnh hàn ý, hắn vừa toàn lực thúc giục Lãnh Ngọc Huyền T¡ Thủ, chỉ trong nháy mắt đã đóng băng Thanh Khâu tổ sư, tiếp đó lại đấm ra một quyền.

Chỉ nghe trong âm thanh răng rắc giòn tan ấy, cả cơ thể Thanh Khâu tổ sư trực tiếp vỡ vụn ra, biến thành từng khối băng rơi xuống mặt đất.

Thẩm Nghi tiện tay thu những khối băng này vào trong bảo cụ trữ vật.

Đến đây, hắn mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị tổ sư Thanh Khâu khác vừa được đám đông tộc nhân trợ giúp, đã thoát khỏi bụi gai kia rôi, nhưng vẫn còn một đám phi kiếm cắm trên người.

Vừa bị ánh mắt của thanh niên kia quét qua, cả người nó lập tức run rẩy dữ dội, vội vàng phát ra một tiếng rít gào: "Hống!"

Thật hiển nhiên, cái chết của đồng môn đã khiến nó sợ hãi không thôi, thậm chí còn sợ đến mức mất đi cả phong độ bình thường.

Nếu thuật pháp không được, cũng chỉ có thể quay về sở trường cũ.

Trong phút chốc, yêu thân dài hơn mười trượng của hồ yêu đã hiển lộ giữa thế gian, toàn thân lão hồ ly này có màu trắng như tuyết, chỉ thấy nó đạp mạnh chân sau, khiến cho toàn bộ thân thể đột ngột lao vút lên trời.

Nhưng đúng vào lúc này, nó lại phát ra một tiếng rú càng thêm thê lương. Hồ yêu sợ hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái đuôi cực lớn của nó đang bị một bàn tay hung hăng nắm chặt.

Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh đứng trong núi, ngay cả biểu cảm trên mặt hắn cũng không có lấy một chút gợn sóng gì quá lớn, nhưng rơi vào tay hắn, không cần biết con hồ yêu kia giãy giụa như thế nào, cũng khó mà nhảy nhót được mảy may.

Cảnh tượng hay ho này còn chưa chấm dứt, bởi vì dưới cái nhìn đầy kinh hãi tới trợn mắt há hốc mồm của mọi người, sau khi cánh tay hắn dần dân phát lực, cả con hồ ly khổng lồ dài đến mấy chục trượng kia cũng bị hắn hung hăng đập mạnh xuống đất.

Chịu ảnh hưởng bởi một đập này, cả dãy núi xung quanh Khí tông âm ầm sụp đổ, hiển nhiên là cảnh tượng đất rung núi chuyển kinh hãi này, đã vượt xa sức người có thể làm được.

Khóe miệng con hồ ly xấu số kia không ngừng co giật, lại chảy ra một dòng chất lỏng màu xanh sẫm, trong đôi mắt đầy hoảng hốt của nó lại phản chiếu hình ảnh một bộ thanh sam đang hung hăng đánh tới.
Bình Luận (0)
Comment