Chương 551: Ngươi Đừng Trách Ta Nhiều Lời!
Chương 551: Ngươi Đừng Trách Ta Nhiều Lời!Chương 551: Ngươi Đừng Trách Ta Nhiều Lời!
"Thẩm đạo huynh, sát tính thật nặng." Người chạy đến cuối cùng là Đường Nguyên, gã khẽ cảm thán một câu, nhưng cũng không có ý lên tiếng bất bình thay cho đám hồ yêu nọ.
Dù sao Thanh Khâu đến đây cũng mang theo ý tứ muốn lật đổ rồi thay thế Đại Càn. Mà đối với bất kỳ thế lực nào, đây đều là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.
Nếu bọn họ không có thực lực thì cũng thôi đi, nhưng ở thời điểm này, có Thẩm Nghi làm chỗ dựa, mặc dù Đại Càn còn kém Ngô Đồng sơn và Huyền Quang động, cũng không phải đám thế lực bình thường kia có thể khiêu khích được.
Chỉ là...
"Ngươi đừng trách ta nhiều lời." Đường Nguyên đi tới bên cạnh Thẩm Nghị, thấp giọng nói: 'Mặc dù người chọc giận Thiên Yêu quật chính là Nhiếp chân nhân, nhưng chung quy lại, người cần che chở cũng là Đại Càn, một đám tiền bối Ngô Đồng sơn tiến vào Thiên Yêu quật, cũng là một hành động mạo hiểm cực lớn."
"Hiện tại chính là thời điểm cần dùng người. Giết chóc như vậy, có lẽ sẽ làm sư tôn ta bất mãn."
Thật ra đối với Thanh Phong chân nhân, ba con yêu hồ Hóa Thần cũng không tính là gì, nhưng chỉ cần bọn chúng nguyện ý liên thủ chống cự lại Thiên Yêu quật, thì ít nhất cũng có thể ngăn cản được hai vị Yêu Hoàng.
Có một thực tế rằng, tuy tu vi của đệ tử Ngô Đồng sơn rất mạnh, nhưng nhân số lại quá ít, thậm chí tất cả đều là hạng người tâm cao khí ngạo, ai chịu cam tâm tình nguyện cả ngày bôn ba khắp nơi, trấn thủ một mảnh đất thay cho thế lực khác?
Thẩm Nghi đã chém mấy con hồ yêu có thể chia sẻ một chút ưu sầu vất vả cho bọn họ, để rồi bản thân hắn lại không thể vá được lỗ thủng kia. Nếu bởi vì chuyện này mà bọn họ đắc tội với sư tôn, thì đến lúc đó, khi Đại Càn lại xảy ra vấn đề gì, sẽ không dễ dàng mời viện trợ đến như vậy.
Không nói đến những chuyện khác, chỉ nói đến chuyện của Thanh Khâu, nếu Ngô Đồng sơn không chịu ra mặt, dù Hoàng thành có vững chắc đến đâu, Cửu Châu này cũng sớm đại loạn.
"Còn vị Thanh Khâu lão tổ kia nữa, nếu đối phương chân chính động thủ, dù vẫn kém hơn Thanh Linh Yêu Hoàng, nhưng cũng là cường giả cùng cảnh giới... Ngươi phải cẩn thận một chút."
Thẩm Nghi có ân cứu mạng với Đường Nguyên, bởi vậy mà lần trước, khi gặp phải Thanh Linh Yêu Hoàng, Đường Nguyên đã không chút do dự vươn tay ra giúp đỡ, nhưng tình huống lần này lại khác. Gã không thể chống lại sư tôn của mình... loại chuyện này vẫn nên nói rõ cho thỏa đáng, tránh làm tổn thương tình cảm đôi bên.
"Ta hiểu, đa tạ." Thẩm Nghi mở mắt ra, khẽ gật đầu với gã.
Đường Nguyên nghe vậy, cũng đưa mắt nhìn bốn phía, trong lòng yên lặng bấm đốt ngón tay tính toán cơ hội chiến thắng của Đại Càn.
Theo gã, dù tính toàn bộ Kim Thân Pháp Tướng, lại cộng thêm thực lực vừa được Thẩm đạo huynh biểu hiện ra, coi như thực lực tổng hợp của bọn họ vẫn còn cách Hóa Thần trung kỳ một khoảng rất lớn, trừ phi có thể mời lão tổ Võ Miếu đến đây.
Chỉ hy vọng thời gian còn đủ.
Đúng lúc này, đột nhiên bên hông gã có thứ gì đó lóe lên, sắc mặt Đường Nguyên khẽ biến: "Hỏng rồi."
Gã chỉ kịp nháy mắt với Thẩm Nghi một cái, đã tế ra một luồng liệt diễm nóng bỏng, nó trực tiếp hóa thành đám mây hừng hực dưới chân gã.
Đường Nguyên lập tức bay lên trời, lướt ra ngoài trăm dặm, chỉ thấy gã quỳ một gối xuống đất, hai tay ôm quyên nâng lên cao, mở miệng nói: "Đệ tử ký danh Đường Nguyên cung nghênh sư tôn đại giát
Trong giọng nói vang dội của gã, có một đám mây xanh từ phương xa không nhanh không chậm bay tới. Vị thiếu niên có khuôn mặt non nớt kia đang chắp tay đứng trên đám mây xanh nọ, dù vẫn lướt đi trên không trung nhưng bộ đạo bào trên người lại không hề động đậy, còn có một vị lão nhân lưng còng, tay cầm quải trượng đang đứng phía sau lưng gã, lộ vẻ mặt cung kính vô cùng.
"Thanh Phong chân nhân yên tâm, chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp Đại Càn chống lại yêu ma, tuyệt đối không dám lười biếng một chút nào, muôn lần chết không chối từ."
"Ừm”" Thanh Phong chân nhân từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh nhạt cười cười.
Đối với mấy lời ma quỷ của đám hồ ly này, đương nhiên là một chữ gã cũng không tin, chỉ lười đi vạch trần đối phương mà thôi. Bởi vì vừa vặn Ngô Đồng sơn đang thiếu người, còn trước mắt, Thanh Khâu lại mơ hồ có tư cách để cho bọn họ sử dụng, chỉ đơn giản như thế không hơn.
"Đứng lên đi. Đám mây xanh nọ nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh Đường Nguyên, Thanh Phong chân nhân khẽ gật đầu với gã.
Gã vẫn vô cùng hài lòng đối với tên đệ tử ký danh này, cũng không phải vì thiên phú, chủ yếu là bản thân gã vốn luôn đóng vai trò là một gã sai vặt ở Ngô Đồng sơn, cả ngày đều phải đi thu thập phiền toái cho Nhiếp sư huynh, mà tiểu đồ đệ này dù những thứ khác đều không biết, chỉ có tính tình là mềm yếu giống như bản thân gã. Bất kể chuyện phải làm có phiên phức đến cỡ nào, đối phương cũng sẽ không oán hận nửa câu.
Cũng giống như chuyện hôm nay vậy, nếu không phải có đối phương để sai sử, khẳng định là gã sẽ phải vội vàng nôn nóng chạy đến từ lâu rồi, nào được an nhàn thanh thản như hiện tại...
Chờ chút.
Bỗng nhiên Thanh Phong chân nhân hít sâu một hơi. Gã vừa ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, hơn nữa, càng đến gần Khí tông, mùi tanh tưởi này càng nhanh chóng trở nên nồng nặc.
Hắn là đám hồ ly kia không lớn lối đến mức dám ngang nhiên ra tay mà không nể mặt gã?
Ý niệm tới đây, thiếu niên nhíu mày nhìn lại phía sau, đã trông thấy da mặt của vị lão nhân chống gậy kia đã trở nên co quắp, thậm chí bàn tay cầm quải trượng của đối phương càng run rẩy mạnh hơn. Bên trong làn da có vô số những sợi lông tơ mọc lên, cái đầu vốn là người đã nhanh chóng hóa thành một cái đầu hồ ly với tốc độ cực nhanh, mắt thường cũng có thể thấy được.
"Chân nhân... Chân nhân! Đây là ý gì?!" Trong mắt con hồ yêu kia lóe lên một mảnh đỏ tươi, nhưng vẫn đang cố gắng đè yêu khí xuống, run run phát ra một câu hỏi.
Thanh Phong chân nhân khẽ nhíu mày, lập tức thu hồi ánh mắt. Hình như là gã vừa đoán sai cái gì đó rồi. Gã vội vàng đạp Đường Nguyên một cái: "Hỏi ngươi đấy, đây là ý gì?