Chương 552: Vậy Ngươi Đừng Run Rẩy Nữa...
Chương 552: Vậy Ngươi Đừng Run Rẩy Nữa...Chương 552: Vậy Ngươi Đừng Run Rẩy Nữa...
Đường Nguyên lập tức khom người giải thích: "Không có chuyện gì lớn, đệ tử đã nói rõ cho Đại Càn và Thanh Khâu rồi, cả hai bên đều rất hòa thuận... Chỉ là sau này, bọn họ nhất định phải tìm người để trả mối thù riêng, ai ngờ còn chưa đánh thắng đã tổn thương không ít.'
Nghe vậy, Thanh Phong chân nhân lại đạp gã một cái: 'Rốt cuộc là tổn thương bao nhiêu.”
"Hắn là... hẳn là chết hết rồi." Đường Nguyên ấp a ấp úng trả lời.
"Hỏng rồi." Thanh Phong chân nhân thầm kêu không ổn, gã vội vàng xoay người nhìn lại, lão hồ ly này sẽ không cho rằng gã cố ý cầm chân nó, rồi an bài người đi mai phục giết chết đám tử tôn của nó chứ?
Nếu là như vậy, chẳng phải hôm nay gã lại tạo thêm một cọc sát nghiệt nữa sao?
Nhưng hiển nhiên là ngay cả đoán lão hồ ly chống gậy kia cũng không dám đoán như vậy, nó chỉ chăm chú nhìn vào đỉnh núi của Đại Càn bên kia, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào bóng người đang ngồi khoanh chân trên ấy. Đôi mắt đã sớm biến thành đỏ tươi như máu. Nó ngửi được mùi của gia phả Thanh Khâu từ trên người đối phương. Ngay sau đó, một luồng lực lượng mênh mông đã rơi xuống trên người nó, trực tiếp cố định nó tại chỗ.
"Đừng nóng vội, ta đi hỏi trước đã." Thanh Phong chân nhân tiện tay lắc cái chuông, cũng thuận miệng trấn an đối phương một chút.
"ÔI ÔI" Thanh Khâu lão tổ cố gắng chuyển động tròng mắt, trong lòng chỉ hận không thể xé xác thiếu niên này ra, nhưng lại hoàn toàn không dám để lộ một chút cảm xúc trái chiêu nào.
Đối phương giết tộc nhân của nó, sau đó trực tiếp khống chế nó?
Con mẹ nó, đây rốt cuộc là thứ đạo lý gì?
Đám mây xanh phía chân trời không chỉ trấn áp toàn bộ Khí Tông, ngay cả đám tu sĩ ở trong tòa thành trấn cách chân núi rất xa, cũng cúi người hành lễ, trong miệng cung kính nói: “Chúng ta cung nghênh Thanh Phong chân nhân.'
Tại khoảnh khắc khi đám mây xanh kia lướt đến, nó đã trực tiếp hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
"Hình như hắn đang hướng về phía chúng ta." Chúc Giác cố gắng duy trì cho bộ Kim Thân kia vẫn vững vàng bình tĩnh, Ngô Đạo An lại có cảm giác Âm Thần của mình đã bắt đầu trở nên mơ hồ mờ nhạt, lão cất giọng run rẩy nói: "Kỳ thật... Kỳ thật chúng ta cũng được coi là tôn tại cùng một cấp độ với hắn."
Đại Càn và Ngô Đồng sơn vốn là minh hữu, nhóm người coi miếu chính là thủ lĩnh của Võ Miếu, chỉ đứng dưới lão tổ, thậm chí mỗi phiên trực lại chỉ có duy nhất bốn người. Trong khi Thanh Phong chân nhân kia cũng chỉ là đệ tử thứ mười hai của lão tổ Ngô Đồng sơn. Dựa theo cách so sánh này, thật ra lời Ngô Đạo An nói cũng có vài phần đạo lý.
"Vậy ngươi có thể bình tĩnh một chút, đừng run rẩy nữa, có được hay không?" Chúc Giác bất đắc dĩ liếc mắt nhìn đối phương: "Ngươi nhìn Thẩm sư đệ đi, bình tĩnh lại cho ta
Nghe thanh âm truyền đến từ phía sau, Thẩm Nghi mới bình tĩnh nhìn về phía đám mây xanh trên trời. Sở dĩ hắn không khẩn trương là vì hắn đã từng gặp đối phương một lần rồi, còn chuẩn bị kỹ càng cho chuyện này từ sớm. Muốn để Đại Càn một lần nữa quật khởi, Ngô Đồng sơn chính là một ngọn núi lớn tạm thời không vòng qua được, bởi đám cường giả này chính là quân chủ lực để chống cự lại Thiên Yêu quật. Ngay cả bản thân hắn ở hiện tại cũng không thể không dựa vào sự phù hộ của bọn họ.
Nhưng so với làm chó vẫy đuôi mừng chủ, Thẩm Nghi càng quen với chuyện để cho đối phương thấy rõ giá trị của mình hơn.
"Sư tôn, để ta giới thiệu cho ngài, vị này là..." Đường Nguyên còn chưa dứt lời đã bị Thanh Phong chân nhân đá văng sang một bên: "Ta cần ngươi giới thiệu hả? Mau cút sang một bên."
Thiếu niên mặc đạo bào nổi giận đùng đùng, trực tiếp hạ xuống, đi về phía Thẩm Nghi.
Đến đây, rốt cuộc Chúc Giác và Ngô Đạo An cũng chuẩn bị tâm lý kỹ càng hơn rồi, bọn họ dùng mặt mũi tràn đây nghiêm túc nghênh đón vị chân nhân của Ngô Đồng sơn này, nhưng câu nói đầu tiên của đối phương lại khiến cho hai người thiếu chút nữa thì kinh ngạc đến rớt cằm.
"Ta hỏi ngươi, có phải ta đã từng mời ngươi ăn cơm hay không?" Thanh Phong chân nhân nghiến răng nghiến lợi oán hận, sau đó hạ giọng nói: "Vậy mà một chút mặt mũi này ngươi cũng không muốn cho, có đúng không?"
Thanh Phong gã hành tẩu trên thế gian đều dựa vào gương mặt này, ai dám không cho gã mặt mũi, đó chính là gây khó dễ với Ngô Đồng sơn, gây khó dễ cho Nhiếp sư huynh!
Lần trước gặp mặt, gã còn cảm thấy tiểu tử này dáng vẻ tuấn tú, khí độ bất phàm, có vài phần phong phạm của mình lúc tuổi còn trẻ, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy tức.
Thù riêng cái rắm chó gì?
Lần trước, tiểu tử này có thể tiến vào động phủ ngay bên cạnh Trương Minh Dương, cuối cùng vẫn còn sống đi ra, lại trở thành tiên bối cao nhân khó lường trong mắt đám tu sĩ kia, nhân vật như vậy, có thể là trẻ con không biết suy nghĩ sao? Có thể chủ động xông đến bên cạnh cừu nhân hả?
Thanh Phong chân nhân cực kỳ căm phẩn, phất tay áo nói: "Thù riêng đúng không? Ta nói cho ngươi biết, dù Đại Càn và Ngô Đồng sơn là minh hữu, cũng không thể kéo ngươi theo chơi đùa như vậy. Nếu đây là thù riêng, ngươi cứ tự mình giải quyết đi."
Dứt lời, gã lập tức nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghị, lại phát hiện sắc mặt thanh niên kia vốn chẳng có chút biến hóa nào.
Mấy câu này, không chỉ làm Chúc Ngọc và Ngô Đạo An kinh ngạc, mà ngay cả Hứa Hồng Đức và Lục Tổ cũng kinh ngạc vô cùng.
Thẩm Nghi lại quen biết cả Thanh Phong chân nhân?
Nhưng nghe xong lời này, lại có cảm giác hai bên không quá quen thuộc.
"Ta đã nói là Thẩm sư đệ giao thiệp rộng rãi mà." Dạ Xoa Pháp Tướng khẽ vươn tay chống đầu, vụng trộm truyền âm cho Tiểu Ngô.
Ngô Đạo An cũng cúi đầu, lười phản ứng lại lời nói này.
Trên thực tế, sau khi nghe những lời đối thoại này, rốt cuộc tâm trạng căng thẳng của cả hai người bọn họ cũng thoáng buông lỏng hơn một chút rồi.
Nhìn như Thanh Phong chân nhân đang phát tiết tức giận, kì thực đối phương đã cho Thẩm Nghi một cái bậc thang để bước xuống rồi.
Bởi xét cho cùng, sau cuộc chiến vừa rồi, Thanh Khâu đã xem như phế, ngay cả con hồ ly tổ sư kia cũng bị pháp bảo khống chế tại chỗ rồi, giá trị của chúng hiện tại đã kém xa một Đại Càn đang quật khởi như bọn họ.