Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 553 - Chương 553: Câu Trả Lời Của Thẩm Nghỉ!

Chương 553: Câu Trả Lời Của Thẩm Nghỉ! Chương 553: Câu Trả Lời Của Thẩm Nghỉ!Chương 553: Câu Trả Lời Của Thẩm Nghỉ!

Chỉ cần Thẩm sư đệ chịu thua một lần, thừa nhận cái sai, hành động này sẽ tượng trưng cho Đại Càn tán thành địa vị của Ngô Đồng sơn, nguyện ý cống hiến sức lực cho đối phương.

Như vậy, bọn họ thay tiểu đệ nhà mình giải quyết một con hồ ly, đâu có tính là chuyện lớn gì?

Nhưng thời gian chậm rãi trôi qua, mấy người bọn họ vẫn không nghe được câu trả lời của Thẩm Nghi. Ngay cả Chúc Giác cũng không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy vẻ tức giận trên mặt Thanh Phong chân nhân chậm rãi rút đi, gã bình tĩnh hỏi lại: "Ta hỏi lại một lần nữa, đây là thù riêng sao?"

Trong phút chốc, gã lập tức biến từ thiếu niên ngây thơ chưa thoát tính trẻ con kia, biến thành một vị tiền bối Ngô Đồng sơn đường đường chính chính.

Thẩm Nghi hơi cụp mắt xuống, khóe môi hiện ra một nụ cười nhạt: "Là thù riêng."

Kỳ thực, điều đối phương thực sự muốn hỏi vốn là chuyện khác. Đó chính là hắn có nguyện ý tiếp nhận ước định mà Thanh Khâu ưng thuận, đi làm việc cho Ngô Đồng sơn hay không.

Hay là muốn tiếp tục cắn chặt lấy thân phận minh hữu này không muốn buông ra?

Dù sao minh ước được định ra lúc trước, cũng là ba bên cùng nhau chống lại Thiên Yêu quật, và trong đó không bao gôm Thanh Khâu.

Nếu còn muốn tiếp tục giữ vững thân phận minh hữu, thì Ngô Đồng sơn sẽ không có lý do để quản nhiều như vậy.

Mà câu trả lời của Thẩm Nghi lại ngắn gọn tới cực hạn. Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn về phía đám mây xa xa. Ngay sau đó, cả người đột ngột biến mất tại chỗ.

Thanh Phong chân nhân chậm rãi đứng thẳng người, trầm ngâm một lúc, sau đó hờ hững lắc lắc chiếc chuông trong tay.

Ngay sau đó, một tiếng thét dài bỗng nhiên bộc phát ở phía chân trời, bên trong tiếng thét dài này ẩn chứa oán niệm vô biên vô tận, thê lương mà cuồng bạo khiếp người.

"Chuyện này..." Ngô Đạo An hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến đến mức này. Nhưng Dạ Xoa Pháp Tướng lại đột ngột đứng lên.

Chúc Giác đã nghe rõ sự lựa chọn của sư đệ. Mà một khi hắn đã đưa ra quyết định, vậy thì đám người bọn họ chỉ cần đi theo là được, dù phải trả bất cứ cái giá nào cũng muốn duy trì địa vị của Đại Càn hiện nay.

Hứa Hồng Đức và Lục Tổ khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng lấy ra trận bàn, hành động dứt khoát như vậy, nhưng trong đáy lòng lại cảm khái vô vàn. Ngay cả Ngô Đồng sơn cũng không ép được tiểu tử này, vậy mà lúc trước bọn họ còn sinh ra tâm tư muốn giữ đối phương ở lại...

Nhân vật như vậy, khẳng định là sẽ không cam lòng ở dưới người khác.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một tu sĩ nguyện ý thần phục người khác, thì ngay cả tính mạng của bản thân còn không thể khống chế được, làm sao có tư cách lớn tiếng hứa hẹn sẽ đi phù hộ cho người khác?

Chính vì Thẩm Nghi như vậy, mới đáng giá để Hứa gia đi theo.

Đúng lúc này, Thanh Phong chân nhân lại liếc mắt nhìn qua, chợt phất tay dùng một tấm màn sáng bao phủ tất cả mọi người vào bên trong: "Đã nói là thù riêng, các ngươi đi xem náo nhiệt làm gì?”

Nghe vậy, Chúc Giác thoáng sửng sốt một hồi.

Rõ ràng là vừa nãy,Thù riêng" đối phương nói chính là Đại Càn và Thanh Khâu, nhưng vòng đi vòng lại một hồi, đã biến thành thù riêng giữa Thẩm Nghỉ và Thanh Khâu lão tổ rồi?

Đây là mềm lòng, đến cuối cùng vẫn không đành lòng từ bỏ Đại Càn.

Bởi xét cho cùng, nếu đối phương thật sự buông tay mặc kệ, thì chờ đến lúc Thẩm Nghi thua trận, đương nhiên Thanh Khâu cũng có thể thuận lý thành chương là lao đến trả thù Đại Càn.

Nhưng hiện giờ lại khác, cuộc chiến kia chỉ đơn giản hai tu sĩ tử đấu với nhau mà thôi, không cần biết kết quả như thế nào cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng Chúc Giác lại hoàn toàn không vui nổi. Gã dùng sức nện một quyền lên tấm màn sáng kia, khiến cho Dạ Xoa Pháp Tướng cao ba trượng phải lùi lại mấy bước, lực phản chấn mạnh đến mức chỉ thiếu chút nữa đã đẩy Âm Thần của gã phải rời khỏi bộ Kim Thân kia.

"Chậc.' Thanh Phong chân nhân móc ra một bao mứt hoa quả, lại nhìn vê phía Đường Nguyên đang lộ ra vẻ mặt lo lắng nhưng không dám nói chuyện bên cạnh mình. Gã hậm hực nhai mứt: "Như vậy đi, các ngươi cùng nhau khen ta anh tuấn tiêu sái, khen đến khi ta hài lòng, nói không chừng đợi lát nữa ta sẽ cứu hắn một mạng."

Con bà nó chứ, đã khi nào gã phải chịu loại ủy khuất này đâu?

Vội vàng đi tới cho người ta một cái bậc thang để bước xuống, người ta còn xem thường. Dù sao gã cũng phải tìm cho chính mình một cái bậc thang chứ?

Vẫn là lòng dạ quá mềm, nếu đổi lại là Nhiếp sư huynh, người ta đã sớm chém ra một kiếm làm thịt toàn bộ đám người này rồi, ríu ra ríu rít không ngừng, ồn ào muốn chất...

Tiếng thét dài của con hồ yêu kia càng thêm bén nhọn.

Sau khi từng múi cơ bắp cuồn cuộn trên người nó bung ra, thân thể khổng lồ khiến người ta da đầu tê dại cũng từ từ hiển lộ trong mây.

Cái đuôi to lớn đến mức có thể che phủ cửu thiên, lấp kín mặt trời nhẹ nhàng vung vẩy. Nó thò chân trước ra khỏi đám mây đen kịt kia, chỉ thấy một tấm trận phù quỷ dị treo phía trên bộ lông màu trắng như tuyết, không ngừng lóe lên một mảnh sáng mờ mờ.

Minh châu bay lơ lửng trên đầu, tựa như đang ngậm lấy một vầng trăng tròn vành vạnh.

Bên trong hạt châu nọ có một mảnh sương trắng chảy ra, không ngừng lưu chuyển, quẩn quanh thân thể con hồ yêu khổng lồ nọ, có cảm giác nó đang khoác trên mình một tấm lụa mỏng sang quý.

"Chậc, còn có thể như vậy sao?" Thanh Phong chân nhân ngẩng đầu nhìn lên, cái miệng đang nhai mứt quả cũng ngừng lại.

Thật ra yêu ma cũng biết sử dụng pháp bảo, nhưng phần lớn những món pháp bảo chúng có được đều là thứ cướp đoạt từ trong tay tu sĩ, mấy món đồ chơi chuyên môn luyện chế cho yêu thể này, thực sự hiếm thấy.

Thậm chí trên người đối phương còn có pháp trận tùy thân gia trì, nếu gã nhớ không lâm, đây chính là bản lãnh giữ nhà của Hứa gia.

Thanh Khâu nhất tộc lại thực sự tu hành đến mức hiểu rõ được loại thủ đoạn này rồi?
Bình Luận (0)
Comment