Chương 554: Ba Chiêu!
Chương 554: Ba Chiêu!Chương 554: Ba Chiêu!
"Đã có yêu thân cường hãn, lại thêm các loại thủ đoạn của tu sĩ, đây không phải là chơi xấu sao?" Đường Nguyên có chút căm giận bất bình.
Gã vốn có xuất thân từ tiểu quốc, không hề ngạo nghễ thoát tục như Ngô Đồng sơn, nên xét vê mặt tâm lý, đương nhiên sẽ có một chút kiêng kị tự nhiên đối với đám yêu ma.
Thanh Khâu lão tổ hiện ra yêu thân, đã khiến Đường Nguyên không thể đối đãi với nó như tu sĩ được, huống chỉ tu vi của bản thân nó đã nghiên ép Thẩm đạo huynh rồi?
Ý niệm tới đây, Đường Nguyên yên lặng quay đầu lại, nhìn về phía đám người Đại Càn đang lo lắng vô cùng phía sau.
Dựa vào cái gì mà nhiều năm tích lũy của Thanh Khâu thì được cho là bản lĩnh của hồ yêu, trong khi Thẩm đạo huynh có nhiêu đồng nghiệp nguyện ý giúp đỡ như vậy, lại bị cố tình không cho người ta sử dụng?
Sư tôn vốn là tiền bối, sao còn thiên vị đến mức này?
"Ngươi bớt nói thầm trong lòng cho ta." Thanh Phong chân nhân liếc mắt nhìn tên đồ đệ kia của mình một cái, lại lập tức nhìn về phía bóng người đang đứng khoanh tay ở phía chân trời kia.
Trước mặt con hồ yêu như ẩn như hiện trong mây mù, khí tức của Thẩm Nghi gần như có thể xem nhẹ không tính đến.
Có lẽ hắn chỉ là một Hỗn Nguyên Tông Sư gân đạt đến thượng cảnh.
Thanh Phong chân nhân không cho rằng có loại liễm tức pháp nào đủ khả năng tránh thoát khỏi đôi mắt của mình, nhưng gã lại biết, chắc chắn là Thẩm Nghi kia đang ẩn giấu một loại thủ đoạn nào đó. Vấn đề là không cần biết thủ đoạn hắn đang ẩn giấu kia là loại công pháp gì, nó cũng khó có khả năng bù đắp được sự chênh lệch về cảnh giới gân như đã đạt đến trình độ một trời một vực kiểu này.
Thứ chân chính khiến Thanh Phong chân nhân cảm thấy tò mò chính là vẻ mặt của Thẩm Nghi. Đối phương nhìn như tùy ý, kì thực đang cực kỳ nghiêm túc quan sát mấy món đồ vật lung tung rối loạn trên người con hồ yêu kia. Hắn thật sự đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào để ra tay giết chết con hồ ly này.
"Đột nhiên ta có chút hứng thú.'
"Ba chiêu." Thanh Phong chân nhân buông miếng mứt hoa quả kia xuống, giơ ngón tay lên: "Ngươi nói với hắn, nếu chống được ba chiêu, ta sẽ giữ cái mạng cho hắn." Trên thực tế, từ lần đó gặp mặt ở Bát Phương Thực Lâu, gã đã có vài phần thưởng thức đối với thanh niên này rồi.
Hôm nay gặp lại, dù phải trực tiếp đối mặt với Thanh Khâu tổ sư, hắn vẫn không hề hoang mang run sợ, còn đang nghĩ xem nên làm như thế nào để chiến thắng, mà không phải nên làm thế nào để bảo vệ tính mạng của mình, phần tâm tính này thật sự khiến người ta thích thú.
Ba chiêu chính là một ngưỡng cửa. Đủ để chứng minh Thẩm Nghi kia tự tin mà không phải tự phụ, cũng đủ để chứng minh hắn thật sự có bản lĩnh so chiêu với con hồ yêu Hóa Thần trung kỳ kia.
Nghe vậy, Đường Nguyên vội vàng khoát tay với đám người Đại Càn đang bị mê hoặc bên trong quầng sáng, sau đó lai lập tức hướng lên trời hô to: "Thẩm đạo huynh, nghe thấy không? Chống đỡ qua ba chiêu!"
Giọng nói bồng bềnh trôi đi, khiến cho Thanh Khâu lão tổ vốn đã tích tụ sát cơ tới đỉnh điểm bỗng nhiên lại khẽ giật mình, hướng ánh mắt khó có thể tin được nhìn xuống phía dưới.
Ngô Đồng sơn thật sự coi nó là kẻ điếc hả?
"Ngao!" Bỗng nhiên gương mặt con hồ yêu kia lại chuyển thành dữ tợn, nó biến cơn phẫn nộ tràn ngập trong lòng thành một tiếng rít gào, rốt cuộc cũng không còn thận trọng e dè nữa. Nó thu hồi ánh mắt, ném ánh mắt hung ác về phía trước.
Đúng vào lúc này, trong mắt nó lại xuất hiện một tia hoảng hốt.
Bởi vì thanh niên vừa rồi còn đứng khoanh tay trước mặt nó, đã biến mất ở chỗ cũ rồi. Khí tức trên người đối phương vốn yếu ớt vô cùng, rốt cuộc cũng không nắm bắt được nữa.
Thanh Khâu lão tổ vô thức quay đầu nhìn về phía vị trí mà bản thân nó dễ bị đánh lén nhất, nhưng nơi ấy vẫn trống không.
Trong nháy mắt sau đó, một luồng gió xuất hiện.
Thẩm Nghi dùng tay trái cầm trận bàn liễm tức, lại nắm chặt tay phải thành quyên. Hắn đang nhìn chằm chằm vào viên minh châu tròn trịa trước mặt. Chỉ trong nháy mắt, từng khối cơ bắp bên trong ống tay áo bào rộng thùng thình kia, đã trở nên căng cứng, huyết khí ẩn chứa bên trong những đường vân màu đỏ tươi cũng lập tức bắn nhanh ra.
Oanh! Một quyền mang theo khí thế băng sơn liệt hải hung hăng nện thẳng xuống viên minh châu cực lớn kia. Chỉ nghe một tiếng rắc rắc trầm đục gân như bé nhỏ không đáng kể vang lên. Một vết rạn xuất phát từ vị trí quyền phong của hắn, từ từ lan rộng ra ngoài. Những đường rạn nứt nhanh chóng dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, trực tiếp khuếch tán ra toàn bộ bề mặt của hạt châu. Như trăng tròn nứt vỡ, màn trời vốn đã mông lung lại càng thêm ảm đạm.
"Đây có được tính là một chiêu không?" Đường Nguyên lộ vẻ vui mừng, đột nhiên nhìn về phía sư tôn.
Thanh Phong chân nhân chỉ trâm mặc không nói. Gã vừa nói là chống đỡ được ba chiêu, nhưng biểu hiện của Thẩm Nghi lúc này, rõ ràng là muốn làm suy yếu hàng phòng ngự của hồ yêu trước...
Hắn còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để chém giết con hồ yêu kia, căn bản không để lời gã nói vào trong lòng.
Thanh Khâu tổ sư thực sự không ngờ, chỉ trong một khoảnh khắc nó quay đầu nhìn xuống, mà pháp bảo của mình đã bị người ta đánh cho một quyền phá hủy. Hiện giờ, không có minh châu bổ sung, mảnh Bạch Vụ Trường Sa trên người nó lập tức mỏng manh đi rất nhiều.
"Đồ khốn nạn!" Dưới cảm giác vừa kinh hãi vừa tức giận, tấm trận phù gắn trên hai móng hồ yêu nhanh chóng bao phủ lên tận đùi. Được pháp trận gia trì vào, yêu thể đã đạt tới một trình độ khủng bố khó có thể tưởng tượng nổi.
"Khốn cho bổn tọa!" Một đạo pháp quyết bật ra từ trong miệng hồ yêu. Chỉ thấy khí tức thiên địa xung quanh âm ầm rung chuyển, lập tức hóa thành năm cái Long Phượng Trạc với huyền quang lấp lóe bên trên, chúng nó lặng yên không một tiếng động, đồng thời khóa cả tứ chi và phần cổ của thanh niên kia.
Ngay trong khoảnh khắc hồ yêu vung chưởng, một cái vòng tay bụi gai cũng đón gió mà bành trướng, bỗng nhiên chụp lấy móng vuốt sắc bén của nó.