Chương 555: Hắn Tới Đây Là Để Giết Yêu, Không Phải Tới Để Luận Võ!
Chương 555: Hắn Tới Đây Là Để Giết Yêu, Không Phải Tới Để Luận Võ!Chương 555: Hắn Tới Đây Là Để Giết Yêu, Không Phải Tới Để Luận Võ!
Hai bên không hẹn mà cùng lựa chọn phương thức hạn chế thủ đoạn của đối phương, nhưng chênh lệch lại vô cùng rõ ràng.
Dưới ảnh hưởng gia trì của pháp trận, cái vòng tay bụi gai cực kỳ khó giải quyết, vốn dĩ có thể khóa lại cả Kim Thân Pháp Tướng, lại chỉ có thể kiên trì được hơn mười hơi thở, đã bị bộ móng vuốt hồ ly kia trực tiếp kéo đứt rồi.
Đường Nguyên bị lực đạo kinh người của con hồ yêu kia làm cho kinh hãi, ban đầu gã cứ tưởng rằng vị tổ sư này không bằng Thanh Linh Yêu Hoàng, không ngờ dưới sự trợ giúp của những thủ đoạn kia, nó lại có thể gia tăng thực lực của mình lên mạnh mẽ như vậy.
Mắt thấy Thẩm Nghi đang bị vây ở chỗ này, gã mới dứt khoát bịa đặt lung tung: "Pháp quyết chữ khốn được tính là một chiêu, vung chưởng một chiêu, đã ba chiêu rồi!"
Thanh Phong chân nhân trầm mặc không nói, ba ngón tay vốn đang dựng thẳng lên lập tức thu hồi lại một. Cho tới bây giờ, gã còn chưa nhìn thấy loại thủ đoạn thật sự có thể chống đỡ được sự tự tin này của Thẩm Nghi.
Đúng lúc ấy, đồng tử trong mắt Thanh Phong chân nhân đột nhiên nhấp nháy, đồng thời ở bên kia, con hồ yêu nọ cũng thoát khỏi sự hạn chế của vòng tay bụi gai rồi.
Cùng thời điểm này, chiếc Long Phượng Trạc trên cánh tay phải của Thẩm Nghi cũng vỡ vụn, trong lòng bàn tay hắn vừa có thêm một thanh trường thương dài hơn một trượng, u quang thuận theo đầu ngón tay, trực tiếp bao trùm toàn bộ cánh tay.
Rõ ràng đang xuất hiện trong màn đêm đen kịt, nhưng cây U Vĩ Thương kia lại hút mắt đến dị thường.
Khóe môi Thanh Phong chân nhân khẽ co giật hai cái. Gã cảm nhận được một mùi vị rất quen thuộc ở phía trên thanh trường thương kia, và chủ nhân của thứ mùi vị đó chính là một tồn tại mà ngay cả gã cũng không dám xông đến trêu chọc.
Tên này được lắm!
Trong nháy mắt kia, một luồng u quang nhoáng lên, trực tiếp phá nát toàn bộ Long Phượng Trạc.
Thẩm Nghi ngước mắt nhìn con quái vật khổng lồ vô cùng dữ tợn trước mắt, lại nhìn bộ móng vuốt to như ngọn núi của đối phương đang một lần nữa đè về phía mình. Lần này, hắn không lựa chọn né tránh nữa. Chỉ vì bàn chân hồ ly nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ trước mắt, lại mang theo một đòn nghiền áp về mặt cảnh giới, dưới loại cảm giác áp bách nồng đậm này, đó chính là một đòn không thể tránh khỏi.
Mà Thẩm Nghi bỏ bao nhiêu ma huyết mênh mông vào phương pháp tôi thể kia, chỉ để chuẩn bị cho loại tình huống như vậy, chỉ để cam đoan thân thể của mình vẫn có thể hoạt động được bình thường.
Chỉ thấy hắn dùng cả hai tay cầm thương, thân hình âm âm nổ bắn tới!
Lần này, kẻ cảm nhận được khí tức nguy hiểm truyền đến lại là Thanh Khâu tổ sư, nó vội vàng thu hồi trảo kích theo bản năng, pháp trận phía trên thân thể trực tiếp chuyển công làm thủ, bảo hộ bên ngoài.
"Lân Quy bảo vệ thân tai"
Ngoại trừ pháp trận, nó lại vội vàng sử dụng một đạo pháp quyết bảo mệnh mà mình am hiểu nhất.
Suy nghĩ của Thanh Khâu lão tổ rất đơn giản, thông qua một quyền lúc trước của thanh niên kia, nó đã đại khái nắm rõ được nội tình của đối phương.
Có lẽ người khác không hiểu, nhưng Thanh Khâu vốn biết rõ các loại tạp học trên thế gian này lại hiểu. Thanh niên kia cũng chẳng có gì quá mức kỳ quái đâu, đối phương chỉ là võ phu tôi thể mà thôi.
Bởi vậy thân thể của đối phương rất mạnh mẽ, còn về tu vi, khẳng định là không thể chịu nổi một chưởng của nó, nên hồ yêu kia vốn không cần thiết phải sốt ruột.
Đừng để bản thân bị thứ sát chiêu do đối phương một mực cất giấu kia ám toán. Cứ chờ xem cho rõ ràng, đến cùng thứ nọ là vật gì, đến lúc ấy, nó tùy tiện đánh ra một chưởng cũng có thể đùa chết tiểu tử này.
Hoa văn hình mai rùa màu xanh sẫm nhanh chóng mở rộng ra, trực tiếp ngăn cản luông huyền quang kia, đồng thời cũng thử bao phủ nó vào, nhưng tốc độ vỡ vụn của nó còn nhanh hơn so với xuất hiện, ngay cả một nhịp hô hấp cũng không vượt qua được.
Thẩm Nghi lướt ngang qua cái mai rùa vỡ vụn, trực tiếp đạp lên không trung, đi đến phía dưới cái đầu hồ ly kia. Hắn không lên tiếng, chỉ một mực chuyên chú và nghiêm túc cầm thanh trường thương trong tay đâm vào cổ đối phương.
Bộ thanh sam rộng rãi mềm mại tung bay phất phới.
Da thịt toả ra u quang mãnh liệt, làm nổi bật cả người trắng nõn. Theo đó là một mảnh u quang chói sáng ngay trên da thịt, khiến màu trắng nõn kia càng thêm nổi bật. Cùng với một tiếng "Phù" vang lên, tòa pháp trận trên da lông của hồ yêu đã bị luông u quang kia xóa bỏ, đồng thời, mũi thương mang theo tạo hình dữ tợn trực tiếp đâm xuyên lớp da thịt bên ngoài, chọc sâu vào bên trong, nhưng không có một chút huyết tương nào tràn ra bên ngoài, bởi vì toàn bộ vết thương đã bị hắc mang lấp kín rồi.
"Huyền Phượng... Huyền Phượng... Thanh Khâu lão tổ còn đang niệm pháp quyết, lại phát hiện thời gian dần trôi qua, nhưng trong miệng mình vẫn không thể phát ra bất cứ một thanh âm nào. Nó ngây dại cúi đầu nhìn xuống, đôi mắt chăm chú quan sát khuôn mặt tuấn tú của thanh niên kia, chỉ thấy đối phương cũng đưa mắt nhìn lại, bên trong đôi mắt trong suốt kia đang phản chiếu một cái đầu hồ ly dân dần bành trướng.
Yêu khu vốn đã khổng lồ, giờ phút này lại bành trướng thêm ba phần. Vô số tia u quang hiển lộ trên da.
"Xoẹt" một tiếng! Thanh âm giống như tiếng vải vóc bị xé rách liên tiếp vang lên ở khắp các nơi trên thân thể Thanh Khâu lão tổ, yêu thể của nó trực tiếp bị xé rách từ bên trong, thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng Giao Long ngâm nga truyền đến.
Gần như ngay sau đó, thân thể của hồ yêu lập tức khô quắt đi, cứ như bị xì hơi mất.
Thẩm Nghi chậm rãi buông U Vĩ Thương ra.
Cái gì mà ba chiêu hay ba trăm chiêu... Theo Thẩm Nghị, hắn chỉ có duy nhất một cơ hội mà thôi, bởi một khi để cho con hồ ly Thanh Khâu này phát hiện ra sự tồn tại của U Vĩ Thương, nó tuyệt đối sẽ không cho hắn tiếp cận.
Hắn tới đây là để giết yêu, không phải tới để luận võ.