Chương 556: Giúp Ta Suy Nghĩ ĐiI
Chương 556: Giúp Ta Suy Nghĩ ĐiIChương 556: Giúp Ta Suy Nghĩ ĐiI
Thẩm Nghi hơi cụp mắt xuống.
Mất đi yêu lực chống đỡ, phần lục phủ ngũ tạng đã bị u quang phá hủy thành thịt nhão của hồ yêu, lập tức rơi rụng xuống phía dưới.
Một thanh trường thương trực tiếp chui ra từ trong cổ nó, lập tức quay về bên trong món bảo cụ trữ vật bên hông thanh niên kia.
Oanh —— Mãi cho đến khi cả người con hồ yêu kia rơi xuống đất, một tiếng trầm đục kịch liệt mới vang lên, trực tiếp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh xung quanh.
Thanh Phong chân nhân vẫn dựng thẳng một ngón trỏ.
Hai chiêu.
Đối mặt với các loại thủ đoạn của Thanh Khâu tổ sư, Thẩm Nghi chỉ dùng một quyền một thương đã giải quyết xong trận đấu.
Nếu không phải cảnh giới của hắn thật sự quá thấp, không thể chủ động tới gần con hồ yêu kia, bản thân lại quá mức cẩn thận, đã lãng phí một quyền đánh nát pháp bảo Minh Châu, thì trên thực tế, đối phương chỉ cần dùng duy nhất một thương cũng có thể chém giết con hồ ly kia.
Nhưng chuyện khiến Thanh Phong chân nhân rơi vào trầm mặc vốn không phải sự kiện Thanh Khâu lão tổ vẫn lạc, gã biết đối phương chết dưới một kiện thân binh hùng mạnh đến cỡ nào, có lẽ ngay cả chính bản thân gã cũng không chịu nổi uy lực của món đồ kia. Gã chỉ cảm thấy duy nhất một tình huống không hợp lẽ thường xảy ra ở nơi này, đó là tại sao U Vĩ Thương lại bị Thẩm Nghi yên ổn nắm trong lòng bàn tay như vậy?
Đó vốn không phải một món binh khí bình thường, mà là cái đuôi của lão Thập Lục trong Thiên Yêu quật, hơn nữa, nó còn được đối phương dùng linh căn sát khí uẩn dưỡng không biết bao nhiêu năm, đã sớm là vật vô cùng hung ác thô bạo rồi.
Phàm là kẻ nào dám can đảm chạm đến nó, nếu không bị nó cắn trả đã là kết cục tốt lắm rồi, làm sao nó có thể ngoan ngoãn nghe theo người khác sai khiến?
"Tu vi tôi thể có thể so với Hóa Thần sơ kỳ, lại cộng thêm một thanh U Vĩ Thương kia." Thanh Phong chân nhân chậm rãi thu tay về, gã phải một lần nữa nhìn kỹ thanh niên đang hạ xuống từ trên không trung ấy. Tồn tại giống như vậy, thực sự rất khó dùng phương thức bình thường để phán đoán thực lực của đối phương.
Nếu có chuẩn bị từ sớm, thì bất cứ một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ nào cũng có thể thông qua thủ đoạn vượt cấp, giết chết hắn chỉ trong nháy mắt, nhưng tương tự, chỉ cần cho đối phương cơ hội, Thẩm Nghi cũng chỉ cần một kích là có thể đánh cho người bên ngoài mất mạng.
"Giúp ta suy nghĩ một chút." Thanh Phong chân nhân thản nhiên nói.
"Nghĩ cái gì?" Đường Nguyên vừa thoát khỏi cảm giác rung động, lập tức quay đầu lại, kỳ thật so với những người khác, gã càng cảm thấy đầu óc tê dại hơn. Bởi trước đây không lâu, gã chính là người đã tận mắt nhìn thấy toàn thân Thẩm đạo huynh bị vảy đen phủ kín, gân như đã hóa thành yêu ma ngay dưới ảnh hưởng của cây thương kia, nhưng đến hiện tại, vẫn là cây thương ấy, thậm chí cảnh giới của Thẩm Nghi cũng không tăng vọt, nhưng cây trường thương kia lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
"Nghĩ một phương thức không quá xấu hổ để hắn quên đi chuyện ba chiêu năm chiêu vừa rồi." Thanh Phong chân nhân khẽ ho khan một tiếng.
Loại hành động tự đánh giá chính mình quá cao này, sao có thể xuất hiện ở trên người gã chứ?
"Sư tôn quá lo lắng rồi, chỉ cần người không tìm hắn, thì khả năng cao là Thẩm đạo huynh sẽ không để ý tới người đâu." Đường Nguyên nghiêm túc gật đầu.
"Hình như làm như vậy lại càng xấu hổ hơn." Thanh Phong chân nhân vẫn còn tính khí trẻ con lập tức ném qua cho tên đệ tử kia một cái nhìn đầy khinh thường. Sau đó, gã quay người, lại phát hiện tất cả mọi người của Đại Càn đều bày ra dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, thậm chí trong nhóm người này còn bao gồm cả Pháp Tướng Dạ Xoa kia.
Có ý gì đây?
Không ngờ đám người này cũng không biết gì như gã? Rõ ràng không biết gì nhưng lại dám theo tiểu tử họ Thẩm đi chém Thanh Khâu lão tổ?
Trong lúc nhất thời, Thanh Phong chân nhân thực sự có chút tức cười, gã phất tay thu hồi màn sáng lại.
"Hiện giờ ta lại không quá xác định, rốt cuộc hắn có phải là Thẩm sư đệ hay không." Chúc Giác không vội vã lao ra như lúc trước, mà cứ tần ngần đứng tại chỗ khẽ lắc lắc đầu.
Ngô Đạo An cũng há to miệng nhìn thẳng về phía trước. Lão còn nhớ rõ lúc Thẩm Nghỉ vừa tới Võ Miếu, khi ấy hắn mới ngưng tụ Âm Thần thành công, thậm chí thực lực còn không đủ để đạt tới Võ Tiên sơ cảnh. Sau đó, mỗi một lần hắn rời đi, đến lúc trở lại, đều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, có chút xa lạ không quen.
Trước kia còn tốt, chí ít cũng chỉ là cảnh giới bay vọt, nhưng lần này hơi bị khoa trương quá mức rồi. Hắn trực tiếp chuyển tu Hỗn Nguyên từ tu sĩ Âm Thần, sau đó lại dựa vào thân thể của mình để quét ngang toàn trường, thậm chí còn làm thịt cả Thanh Khâu lão tổ.
"Ngươi có phát hiện ra một việc này hay không?" Ngô Đạo An sững sờ quay đầu nhìn lại: "Thẩm sư đệ không phải là tôn tại mà ngươi vẫn luôn muốn trở thành sao?"
Tinh thông các đạo, cái gì cũng có thể lấy ra đùa giỡn một phen. Hắn mới thật sự là Thanh Khâu tổ sưi
"Phù." Thẩm Nghi chậm rãi đến gần, nhìn một đám người hoang mang không ngừng đưa mắt nhìn nhau kia, trong lòng hắn cũng không có ý tưởng gì.
Trước kia hắn luôn trốn tránh vì thực sự không thể giải thích rõ được, nhưng hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, Đại Càn đã không còn một người nào đủ tư cách để đòi hỏi hắn phải giải thích điều gì.
Hắn chỉ lặng lẽ đi đến bên cạnh Thanh Phong, bình tĩnh nhìn sang. Hẳn là thực lực hắn biểu hiện ra hôm nay, đã đủ để khiến đối phương phải nghiêm túc thừa nhận thân phận của Đại Càn rồi.
Làm gì vậy? Muốn gây chuyện hả?
Thanh Phong chân nhân lập tức dời ánh mắt đi, giả vờ không thèm để ý, ung dung đi dạo chung quanh.
"Sư tôn, làm vậy là có chút cố ý rồi." Đường Nguyên cúi đầu thấp giọng nhắc nhở.
"Ha ha ha." Thanh Phong chân nhân ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, sau đó đặt một tay ra sau lưng, dùng một tay túm lấy Đường Nguyên, trực tiếp cưỡi mây bay lên không trung, chẳng nói chẳng rằng đã nghênh ngang rời đi.