Chương 557: Giật Mình Tỉnh Ngộ!
Chương 557: Giật Mình Tỉnh Ngộ!Chương 557: Giật Mình Tỉnh Ngộ!
Hứa Hồng Đức nhìn chằm chằm theo phương hướng thiếu niên nọ rời đi, sau đó thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn vê phía Thẩm Nghi.
Thật hiển nhiên, thế giới bên ngoài đã xảy ra khá nhiều biến hóa không nhỏ, ít nhất là Đại Càn đã trở thành tồn tại có thể bị Thanh Khâu khiêu khích rồi.
Đây vốn là chuyện khiến người ta bất mãn, bởi xét cho cùng, ở thời điểm Thẩm Nghi dẫn bọn họ đi ra ngoài này, hắn chưa từng đề cập đến tin tức liên quan, nhưng sau khi được tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi, tất cả những bất mãn trong lòng bọn họ đều tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.
Đúng như những gì Thẩm Nghi từng nói, hiện giờ Hứa Hồng Đức đã biết hắn là ai.
Bởi vì chỉ cần một mình đối phương là đủ.
Trùng hợp là lúc Đại Càn suy sụp, hắn mới cho Hứa gia một cơ hội gia nhập.
Hứa Hồng Đức vốn là tộc trưởng, càng có thể thấy rõ bản chất của câu chuyện này.
Nếu Thẩm Nghi quá yếu, lời hứa của đối phương sẽ vô giá trị, nhưng nếu hắn quá mức cường đại, thì đương nhiên, hắn không cần thiết phải hứa hẹn điều gì với Hứa gia.
Đại Càn rơi vào trạng thái hiện tại, chính là thời điểm Hứa gia nên làm ra lựa chọn.
Hứa Hồng Đức nhìn về phía thi thể hồ yêu khô quắt nơi xa, đã từ từ đưa ra được quyết định.
"Thẩm sư đệ, ngươi không sao chứ?" Chúc Giác bay ra từ trong bộ Kim Thân Pháp Tướng, lập tức hóa thành một viên kim châu. Dù bản thân gã vốn là Võ Tiên cực cảnh, còn mơ hồ chạm tới chân lý của Pháp Tướng rồi, nhưng điều khiển di hài Kim Thân của tiền bối trong một khoảng thời gian dài như vậy vẫn khiến gã tiêu hao cực lớn.
Lại nhìn vê phía Thẩm sư đệ, hắn không chỉ ngưng luyện ra Kim Thân Pháp Tướng trước gã một bước, còn dành thời gian tu tập đồng thời cả Hỗn Nguyên và tôi thể, vậy mà vẫn có thể thuận tay làm thịt một con hồ yêu Hóa Thần trung kỳ.
Thật sự đã khiến người ta phải xấu hổ che mặt.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Nghi gật đầu, mọi người mới yên lòng trở lại.
Ngô Đạo An kinh ngạc nhìn theo phương hướng Thanh Phong chân nhân rời đi, bộ Âm Thần mỏng manh của lão thoáng lay động trên không trung. Mãi cho đến khi phát hiện ra mọi người đều đang chú ý tới sự khác thường của mình, lúc này lão mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Lão từng cho rằng chỉ cần đám người mình đủ ẩn nhẫn, thì sớm muộn gì cũng có cơ hội quật khởi một lần nữa. Vì mục tiêu này, lão có thể không cần lo lắng một vài thất bại tạm thời, hết thảy đều lấy đại cục làm trọng. Cứ như vậy, cho đến khi Thanh Phong chân nhân tùy ý vung tay áo lên, là có thể ngăn cản được tất cả mọi người, lúc này mới khiến Ngô Đạo An bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại.
Hóa ra đám người mình đã sớm mất đi tư cách sánh vai cùng tiên môn rồi.
Ở trước mặt thiếu niên mặc đạo bào kia, bọn họ và lê dân thương sinh kia cũng chẳng có bất cứ điểm gì khác nhau, tất cả đều nhỏ yếu như cỏ rác.
Thậm chí bọn họ còn không có tư cách lựa chọn đi tới trợ lực cho Thẩm sư đệ.
Đây là nỗi bi ai lớn lao đến cỡ nào.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên bên tai Ngô Đạo An lại vang lên một giọng nói rõ ràng: "Tất cả sẽ tốt hơn thôi."
Lão kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Nghi đang sửa sang ống tay áo, dáng vẻ ung dung, hoàn toàn không giống như vừa trải qua một trận đại chiến. Bộ thanh sam trên người đối phương nhẹ nhàng lay động, ánh vào tâm mắt của Ngô lão đầu.
Đúng vậy... Từ đáy lòng Ngô Đạo An vừa dâng lên một tia kích động.
Trong số những người coi miếu của Đại Càn còn có một vị Thẩm sư đệ, so với Thanh Phong chân nhân, đối phương đâu có thua kém gì?
"Cảm tạ Thẩm tiền bối!" Đến đây, rốt cục mấy vị Tông Sư của Đại Càn cũng có cơ hội nói chuyện, tất cả đều ôm quyền hành lễ.
"Vẫn còn gọi Thẩm tiền bối ư?" Ngô Đạo An tức giận trừng mắt nhìn mấy người kia một cái.
Mấy tên võ phu thô bỉ không có đầu óc này, ngoại trừ cường giả của Đại Càn nhà mình, ai sẽ chịu đứng ra bảo vệ tính mạng cho bọn họ, còn tặng bọn họ Tuế Quả chứ?
Trân Trung có chút ngượng ngùng, vội vàng sửa lời nói: "Thẩm đại nhân."
Thật ra chuyện này cũng không thể trách bọn họ được, từ lần trước khi trở về, Tông Sư của Đại Càn cũng chỉ có tổng cộng là mấy người bọn họ. Ai có thể ngờ được, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Đại Càn lại có thiên kiêu hiện thế, thậm chí đối phương còn trực tiếp nhảy vọt lên, trở thành người ngăn cơn sóng dữ rồi?
"Gọi sao cũng được." Thẩm Nghi khoát khoát tay, sau đó quay lưng nhìn vê phía mấy người Hứa Hồng Đức.
Chú ý tới một màn này, được Chúc Giác dẫn dắt, đám người của Đại Càn đều lộ vẻ mặt trịnh trọng chắp tay. Không cân biết người đến kia là ai, chỉ cần đối phương là bằng hữu của Thẩm sư đệ, thì đều đáng giá để bọn họ dùng lễ nghi cao nhất tới đối đãi.
"Giới thiệu một chút, vị này là tộc trưởng của Hứa gia." Thẩm Nghi hơi nâng tay lên. Lời còn chưa dứt, chỉ trong nháy mắt sau đó, nụ cười vừa xuất hiện trên gương mặt mọi người đã đọng lại.
Hứa... Hứa gia?
Hứa gia này không phải là Hứa gia trong tưởng tượng của bọn họ chứ?
Chúc Giác lặng yên liếc mắt nhìn tấm trận bàn trên tay Hứa Hồng Đức, một tiếng lộp bộp lập tức vang lên trong lòng: .....
Chẳng lẽ Thẩm sư đệ còn không biết ân oán giữa Hứa gia và Huyền Quang động sao? Hơn nữa, trên mặt danh nghĩa, Đại Càn vẫn còn minh ước với Huyền Quang động đó.
Dựa theo quy củ, dù bọn họ không bắt mấy vị này đưa đến Huyên Quang động, cũng tuyệt đối không thể kết giao với bọn họ.
Nếu không, chẳng phải sẽ để cho Huyền Quang động bên kia tìm được một cái cớ để triệt để trở mặt hay sao?
"Hồng Đức Tham kiến chư vị tiên bối Đại Càn." Hứa Hồng Đức vòng tay thi lễ, ông ấy cũng phát hiện ra bầu không khí xung quanh vừa phát sinh biến hóa.
Nhưng đương nhiên, ông ấy chẳng để ý đến chuyện này. Bởi trải qua cảnh tượng phát sinh đêm nay, dù Hứa gia muốn đầu nhập vào, cũng là đầu nhập vào Thẩm Nghị, mà không phải là Võ Miếu Đại Càn.