Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 561 - Chương 561: Hóa Thần Cảnh!

Chương 561: Hóa Thần Cảnh! Chương 561: Hóa Thần Cảnh!Chương 561: Hóa Thần Cảnh!

"Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng." Thẩm Nghi chậm rãi vươn tay tới, ngay sau đó, khí tức thiên địa trong vòng trăm dặm đều đáp lại, sau đó ngưng tụ thành chín vâng Ly Hỏa Đại Nhật bên cạnh hắn.

So với lúc trước, dường như lúc này, bên trong thân hình khe khẽ lay động của bọn chúng đều đang ẩn chứa một luồng lực lượng càng thêm đáng sợ.

Thẩm Nghi khẽ phất tay, Ly Hỏa Đại Nhật lại hóa thành khí tức trở về với thiên địa, toàn bộ quá trình, hoàn toàn không cần vận dụng đến lực lượng tích lũy của bản thân.

Đã lừa gạt được thiên địa, trở thành đồng loại của nó.

Rốt cuộc Thẩm Nghi của hiểu rõ được điểm này.

"Cho nên, nếu đấu pháp với người, phẩm chất linh căn của ta cao hơn, sẽ càng giống sinh linh bên trong thiên địa hơn đối phương, nghĩa là cùng một phạm vi trăm dặm, nếu đối phương điều động thuộc tính linh khí tương tự ta, thì hắn tuyệt đối không thể tranh đoạt với ta được, cũng chỉ có thể dùng đến lực lượng tích lũy của bản thân hắn mà thôi.

Đến đây, Thẩm Nghi đã hiểu được sơ sơ về cách đánh giá thực lực cao thấp ở bên trong cảnh giới mới này rồi.

Đầu tiên, chính là so sánh vê phạm vi điều động linh khí.

Thứ hai, là so xem ai càng thân thiết với linh khí hơn.

Cuối cùng là so sánh về một điểm tương đối quan trọng, đó chính là sau khi có đầy đủ linh khí rồi, trong tay có công pháp tương ứng để thi triển lượng linh khí đó hay không.

Hiện tại, ưu thế của hắn nằm ở chỗ trong tay hắn đang có đến năm loại linh căn, mà phẩm chất đều cực cao, còn khuyết điểm là hắn vừa đột phá, phạm vi có thể cảm nhận được rất nhỏ, mà công pháp cũng chỉ có duy nhất một môn là Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng mà thôi.

Thẩm Nghi lại nhìn về phía bảng giao diện.

[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Ba mươi sáu ngàn sáu trăm năm ]

Phần lớn trong số này đều bị võ học yêu ma tiêu hao hết, suýt chút nữa hắn đã quên mất còn có Kim Thân đang gào khóc đòi ăn.

Thẩm Nghi không nhanh không chậm, bình tĩnh đứng lên. So với lúc vừa mới đột phá Hỗn Nguyên, có Thanh Châu chờ hắn đi cứu vớt, thì lân đột phá Hóa Thần này, khá là bình tĩnh.

Nhưng đối với chính bản thân hắn, đây lại là thời khắc hắn mở ra một cánh cửa thế giới mới, rốt cục hắn cũng bước lên con đường tu hành chân chính, bắt đầu hiểu rõ về chân lý của bộ phận cảnh giới rồi.

Giữa một ngọn núi hoang vắng, bóng người mặc áo dài màu xanh đang đứng chắp tay, hòa mình vào thiên địa, dương dương tự đắc.

Ngay sau đó, hắn lại lặng lẽ biến mất tại chỗ. ...

"Sư tôn! Ngài xeml"

Đường Nguyên điều khiển hỏa vân đi theo phía sau Thanh Phong chân nhân, đột nhiên gã trừng to mắt nhìn lên trời, chỉ thấy chín con kỳ trân dị thú đang dạo bước giữa hư không, uy thế to lớn, tự tạo thành ra một cảnh tượng huyền diệu dị thường.

"Đây là đạo cung?!"

Sắc mặt Thanh Phong chân nhân trở nên ngưng trọng, nhưng vẫn không quên nạt đối phương một câu: "Ngươi thì biết cái gì vê đạo cung?"

Đường Nguyên nhỏ giọng lầm bầm: "Ta đã trông thấy Tử Tiêu Thần Lôi Kiếm cung của Nhiếp tiền bối rồi..."

"Thứ của Nhiếp sư huynh cũng không phải là đạo cung chân chính, chỉ hơi có một chút hình thức ban đầu mà thôi." Thanh Phong chân nhân thoáng do dự một lát, sau đó vẫn quyết định vẫn lao về phía bên kia.

Đùa cái gì thế?

Đây chính là thứ mà chỉ sư phụ mới có, thế mà gã lại tùy tiện gặp được ở ven đường?

Chỉ có chút hình dáng như vậy mà thôi.

Nhưng đương nhiên, cái "Hình" này lại không phải là người nào cũng có thể làm ra được.

Thanh Phong chân nhân cẩn thận tới gân. Đường Nguyên lặng lẽ đi theo phía sau: "Sư tôn, không phải người đang sợ rồi chứ?"

"Rắm chói! Tuyệt đối là rắm chó!" Thanh Phong chân nhân xắn tay áo lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Ta còn không sợ Nhiếp Quân, lại sợ một tu sĩ lai lịch không rõ ràng sao?” Gã cố lấy hết dũng khí tiến lên phía trước vài bước: "Chẳng qua ta chỉ đang lo lắng sẽ quấy rầy đạo hữu tu hành mà thôi."

"Sư tôn, chúng ta đi chào hỏi người ta hả?" Đường Nguyên có chút nóng lòng muốn thử, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.

"Đi thì đi." Thanh Phong chân nhân sửa sang lại đạo bào một chút, lại vỗ vỗ vạt áo vài cái, bỗng nhiên lại nhìn thấy kỳ quan cửu yêu vừa rồi đã tiêu tán đi, gã mới khẽ thở phào một hơi nói: "Thấy không? Người ta phát hiện ra khí tức của ta, đây là ý tứ không muốn kết bạn đó."

"Nhưng chúng ta còn cách xa như vậy mà?” Đường Nguyên còn chưa dứt lời, đã bị sư tôn hung hăng gõ cho hai cái vào đầu.

"Bản tọa phát hiện, sau khi ngươi đi ra ngoài lượn lờ vài vòng, toàn thân đã trở nên bướng bỉnh láu cá hơn rất nhiều rồi, theo ta về sơn quan đóng cửa lại, tôi luyện tâm tính một phen đi

Thanh Phong chân nhân nói xong, lập tức nắm chặt lấy cổ áo Đường Nguyên, trực tiếp kéo gã lên mây bay về phía Ngô Đồng sơn. Chờ đến lúc trở về, nhất định phải tìm các sư huynh hỏi một chút, rốt cuộc là thủ đoạn gì, lại có thể tạo nên cảnh tượng giống hệt Đạo Cung như thế.

Nếu ta cũng có thể học được một ít, thì đến lúc đó, đi ra ngoài dọa người sẽ thuận tiện hơn nhiều.

"Chúc Giác đạo hữu kiến thức rộng rãi, khiến Hồng Đức rất bội phục." Trong một gian đại sảnh coi như là hoàn hảo của Khí tông ở Ly Châu, Hứa Hồng Đức chắp tay vui vẻ nói.

Ở sau lưng lão, gương mặt Lục Tổ Hứa gia cũng tỏa sáng hồng quang, chỉ khác là đang cố gắng che giấu vẻ vui mừng của bản thân thôi. Không ngờ Hứa gia nhiêu năm chưa xuất thế, vậy mà ngay cả tồn tại tôn quý như Đại Càn, cũng nghe nhiều thành thuộc lòng sự tích của bọn họ rồi.

"Đi nhiều là có thể thấy nhiêu hơn một chút, không tính là bản lãnh gì.' Chúc Giác chắp tay đáp lễ, trên gương mặt ngầm chứa ý cười.

Ngô Đạo An ở phía sau gã lặng lẽ liếc mắt nhìn qua, mấy ngàn năm gã này đều ở bên trong kho vũ khí, suốt ngày lật xem những quyển sách cũ nát kia, mấy thứ gã xem đều là sách cũ từ xưa rồi, có thể không quen sao?

Còn dám nói là đi nhiều, lão chưa từng trông thấy đối phương rời khỏi cái ổ đó một lân nào nhé.
Bình Luận (0)
Comment