Chương 562: Đây Là... Lại Sắp Đột Phá Nữa Ư?
Chương 562: Đây Là... Lại Sắp Đột Phá Nữa Ư?Chương 562: Đây Là... Lại Sắp Đột Phá Nữa Ư?
"Xin các vị cứ yên tâm, trận pháp của Hứa gia ta, không dám nói là có thể đối phó với cao thủ gì, nhưng chỉ cần cho chúng ta thời gian, thì ngay cả khi có tu sĩ Hóa Thần bình thường đột kích, trận pháp kia cũng có thể ngăn hắn lại chừng ba đến năm ngày tuyệt đối không thành vấn đề." Lục Tổ của Hứa gia bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, bắt đầu nói mà không lựa lời, lại còn trực tiếp vượt mặt tộc trưởng Hứa Hồng Đức, nói đến chuyện hai bên kết minh luôn rồi.
"Người cẩn thận đó, coi chừng sau khi trở về Ngũ Tổ sẽ quất người." Hứa Hồng Đức cười híp mắt nhìn đám người trước mặt, cũng thuận tiện dùng đá cuội truyền âm nhắc nhở Lục Tổ sắp cười đến rách cả mép kia.
Đúng là bọn họ quá ít đi ra bên ngoài, nên bàn về bản lĩnh giao thiệp với người khác, gần như là yếu đến hoàn toàn không có. May mà Chúc Giác đạo huynh của Đại Càn có vẻ như cũng thông cảm cho đám người bọn họ, nên không vội vàng trò chuyện về chỉ tiết cụ thể của quá trình kết minh.
Chúc Giác len lén liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Sao Thẩm sư đệ còn chưa trở lại, gã thật sự sắp không chịu nổi rồi.
Khoảng một nén nhang sau, rốt cục bóng người kia cũng dạo bước đi đến.
"Đang nói chuyện hả?" Thẩm Nghi nhìn về phía đám người trước mắt, khẽ gật đầu nói: "Có thể làm rồi."
Những thứ hắn muốn thể hiện cho Hứa gia xem thì đã thể hiện ra đủ rồi, nếu ngay cả chuyện này cũng chưa đủ, thì minh ước này thực sự không cần thiết để ký kết nữa.
"Ta dự định sẽ để Lục tổ ở lại Đại Càn, làm chút quy hoạch cho Thẩm đại nhân trước." Hứa Hồng Đức lập tức đứng lên nói: "Còn ta sẽ trở về thương nghị với Ngũ Tổ, mau chóng cho ngài một câu trả lời thuyết phục."
Thẩm Nghi nhìn ra ngoài nói: "Để ta tiễn ngươi một đoạn đường."
Hiện giờ lãng phí một chút thời gian, thì sau này mới có tự do, khoản sổ sách này hắn vẫn có thể tính toán được rõ ràng.
"Không cần phiên phức như vậy.' Hứa Hồng Đức cười cười lắc đầu: "Nếu ngay cả bản lĩnh và lòng can đảm để về nhà cũng không có, thì Hứa gia cũng không cần thiết phải đi ra bên ngoài."
"Đi đường cẩn thận." Thẩm Nghi thoáng trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn có chút không yên lòng: "Các ngươi có trận pháp gì để liên hệ hay không?”
Mặc dù viên đá cuội kia không dễ dàng bị người khác bắt được khí tức, nhưng phạm vi trao đổi lại quá nhỏ.
Hứa Hồng Đức gật đầu nói: "Có việc ta sẽ thông báo cho Lục Tổ, ngài ấy cũng có thể xây dựng một tòa pháp trận đưa tin tại Đại Càn hoàng thành trước."
Việc này không nên chậm trễ, đầu tiên ông ấy lập tức lên tiếng chào tạm biệt mọi người, sau đó trực tiếp điều khiển phi thuyền rời khỏi Khí Tông.
"Vậy hiện giờ, có phải chúng ta nên quay về Thanh Châu hay không?" Hứa Uyển Vận vẫn có chút lo lắng cho đứa cháu gái kia.
"Ngươi qua đó xem một chút đi, ta còn có việc." Thẩm Nghi vừa dứt lời, đã quay lại nhìn về phía đám người Đại Càn, lập tức tế ra một viên kim châu bị tàn phá.
"Tê." Sắc mặt Chúc Dung lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Kim Thân lại bị tàn phá đến mức này, gã hoàn toàn không thể tưởng tượng ra, rốt cuộc là Thẩm sư đệ đã gặp phải hung hiểm nghiêm trọng đến cỡ nào rồi. Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, có vẻ như hắn không định nhắc đến chuyện cũ.
Không hiểu sao trong lòng Chúc Giác lại trào dâng vài phần chua xót, đám người bọn họ được hưởng sự an nhàn này là bởi vì có người đang yên lặng thừa nhận một điều gì đó.
"Ta cần lượng lớn hương hỏa nguyện lực." Thẩm Nghi dứt khoát đưa ra yêu cầu.
"Không thành vấn đề, phần của ta sẽ cho ngươi." Chúc Giác không chút nghĩ ngợi đã lấy ra một chiếc chìa khóa vàng ngọc.
Nhưng Thẩm Nghi không nhận lấy, chỉ nhẹ giọng nói: "Chúc sư huynh, ta nói là lượng lớn."
Dứt lời, hắn lại hững hờ quét mắt nhìn qua mấy người coi miếu khác.
Mấy người coi miếu kia khẽ liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ thì không có ý kiến gì, bởi vì những lời bọn họ nói vốn không có trọng lượng. Hơn nữa, bọn họ cũng nghĩ mãi mà không thông, Thẩm Nghi lấy nhiều hương hỏa nguyện lực như vậy để làm gì?
Chỉ có Ngô Đạo An là hơi ngẩn người, rồi lập tức kinh ngạc đến mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi.
Đây là... Lại sắp đột phá nữa ư?...
Hoàng thành Đại Càn. Trong thành vẫn náo nhiệt vô cùng, chỉ những người có thân phận chân chính kia là trong lòng lo sợ bất an, không cần biết đang bận rộn làm chuyện gì, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ đưa mắt nhìn về phía xa.
Mà giờ khắc này, đám người Thẩm Nghi đã sớm trở vê bên trong Võ Miếu.
Bên trong tò đại điện trống trải chỉ có Kim Thân Pháp Tướng với bộ dáng dọa người, cùng với Chúc Giác đang ngồi trên bệ thờ, nhẹ nhàng vỗ mu bàn chân của lão tổ.
Ngô Đạo An râu rĩ không vui, đang khoanh tay đứng ngoài cửa.
Tu vi cao hơn một chút thì ghê gớm lắm sao?
Sao có thể ngồi trên đài cao như vậy, đúng là không tôn trọng tiên bối một chút nào.
Chúc Giác bên kia lại sợ lão tổ nghe không rõ, đã nói đi nói lại tất cả mọi chuyện rất nhiều lần rồi.
Mỗi khi Nộ Mục La Hán chìm vào giấc ngủ say, gã liền bấm pháp quyết đánh thức đối phương dậy, sau đó tiếp tục nói.
"Được! Ta! Biết!" Nộ Mục La Hán phát ra một tiếng gầm nhẹ.
"Ngài xem kìa, ngài đừng nóng vội mà." Chúc Giác không nhanh không chậm, lại bắt đầu giảng bài lân thứ sáu mươi bốn.
"Được rồi! Toàn bội" Nộ Mục La Hán có vẻ muốn sụp đổ đến nơi.
"Nhưng nếu Hoàng thành không có hương hỏa nguyện lực thì sẽ bị rơi vào hư không, nếu như có kẻ thù bên ngoài xâm lấn..." Chúc Giác ngẩng đầu nhìn lại.
"Giết, đánh thức ta, chém giết toàn bộ!" Nghe được lời nói truyền ra từ bên trong Võ Miếu, Ngô Đạo An lập tức vươn tay về phía mấy người đồng nghiệp kia.
Đến lúc này, những người coi miếu còn lại mới lấy cuốn sách vàng ra đưa tới.
Lần trước, bọn họ gặp Thẩm Nghị, đối phương chỉ là một tiểu tu sĩ mới đến Hoàng thành, lại được Ngô lão quỷ thiên vị, chờ đến lúc này mới biết, đó đâu phải là thiên vị, rõ ràng là ánh mắt trác tuyệt mà.