Chương 563: Trấn Áp Bạch Vũ Yêu Hoàng!
Chương 563: Trấn Áp Bạch Vũ Yêu Hoàng!Chương 563: Trấn Áp Bạch Vũ Yêu Hoàng!
Trước kia, bọn họ còn lo lắng Thẩm Nghi cầm hương hỏa nguyện lực nhiều như vậy, liệu sau này hắn có thể phản bội Đại Càn hay không, thì hiện giờ đã không cần phải lo lắng về vấn đề đó nữa rồi, bởi vì chỉ dựa vào một trận chiến tại Khí tông Ly Châu là đủ hiểu, nếu đối phương muốn hại Đại Càn, căn bản không cần dùng đến hương hỏa nguyện lực.
Ngô Đạo An lại liếc mắt nhìn Chúc sư huynh, đi theo bên người lão tổ thì tính là bản lĩnh gì. Lão phu có Thẩm Nghil
Ý niệm tới đây, trên mặt lão lại một lần nữa trào dâng vui sướng, lão vừa ngâm nga hát vừa bay vào trong Võ Miếu.
Chuyện lớn như thế, lại bị tùy tiện quyết định như vậy, khẳng định là trong lòng đám Âm Thần đang tu hành ở trong Võ Miếu này, sẽ có chút bất mãn, nhưng đó cũng là chuyện rất bình thường, chỉ cần bọn họ không phải thứ ngu ngốc, thì đương nhiên có thể biết được, khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi này sẽ đáng giá đến mức nào.
Hứa gia gia nhập, lại cộng thêm uy danh của Thẩm Nghi, sẽ khiến Cửu Châu đại địa lập tức trở nên vững như thành đồng, không còn yêu ma tai hoạ nào dám xâm phạm vào nữa.
Kể từ đây, nơi này sẽ chân chính tiến vào thời kỳ thái bình thịnh thế.
Ở dưới thế đạo này, tốc độ hương hỏa nguyện lực tụ tập lại sẽ đạt tới một trình độ cực kỳ khủng bố.
Ngô Đạo An đưa toàn bộ kim sách và chìa khóa vào trong Giáp Viện.
"Vất vả cho Ngô sư huynh rồi." Thẩm Nghỉ nhận lấy mấy món đồ vật trên tay lão, sau đó ngồi xếp bằng xuống.
"Ngươi muốn làm lão phu xấu hổ sao? So với ngươi, toàn bộ Đại Càn này ai dám nói là mình vất vả?" Rõ ràng là nghe được lời nói kia, nét mặt già nua của Ngô Đạo An lập tức vui sướng đến nở hoa, nhưng vẫn còn muốn ra vẻ bản thân mình trâm ổn.
Sau đó, lão nhẹ nhàng rời khỏi phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại thay đối phương.
Lần này, Ngô Đạo An không hỏi đối phương muốn ở lại bao lâu nữa, bởi vì đối với người bên ngoài, chỉ khi bọn họ không rõ hướng đi của Thẩm Nghị, Đại Càn mới trở thành nơi an toàn nhất.
Và tốt nhất là ngay cả lão cũng không nên biết tin tức có liên quan tới tung tích của đối phương. Chỉ khi làm như vậy, mới có thể ngăn chặn được hết thảy mọi khả năng bị bán đứng, phản bội.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Thẩm Nghi lập tức cảm nhận được sự yên tĩnh trước nay chưa từng có, hắn lười biếng nằm trên giường. Hắn đã không nhớ nổi rốt cuộc là bao lâu rồi mình không được nghỉ ngơi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm lên nóc nhà trống trải, giống như bản thân vừa được trở lại quãng thời gian còn ở bên trong Bách Vân huyện, vừa chém cẩu yêu xong, sức cùng lực kiệt.
Đó là một đêm hắn ngủ say nhất.
Nhưng ngay ngày hôm sau, khi mở mắt ra, Thẩm Nghi lại không có ý định sẽ dừng chân. Hắn muốn cẩn thận trải nghiệm bộ thân thể hoàn toàn mới này.
Dưỡng thần một lát, sau đó Thẩm Nghi mới ngồi dậy gọi Bạch Vũ Yêu Hoàng và Thanh Hoa ra. Trải qua mấy lần đấu pháp, trên gương mặt quyến rũ của Thanh Hoa đã có thêm mấy phần sát khí, không còn là cố ý bắt chước như trước nữa, mà rõ ràng là trên gương mặt của nàng đã có thêm một chút tương tự với Thẩm Nghi.
"Cảm giác thế nào?" Thẩm Nghi nhìn về phía nàng.
"Hộ pháp cho chủ nhân, muôn lần chết cũng không chối từ.' Thanh Hoa cung kính gật đầu, nàng đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho điều này. Không cần biết phải đối mặt với kẻ địch cường đại đến mức nào, nàng vẫn vĩnh viễn dùng tư thế ngang nhiên nhất để giết tới.
"Còn có thể tiếp tục được không?" Thẩm Nghi nhíu mày hỏi.
"Chủ nhân, xin cứ tùy ý, Thanh Hoa sẽ dốc hết sức để chịu đựng."
Thanh Hoa phu nhân và Âm Thần đã dung hợp rất lâu rồi, hiệu quả phát huy ra cũng vượt xa lúc trước.
"Sau này có cơ hội, sẽ giúp ngươi tăng lên." Thẩm Nghi lại ngưng tụ ra một viên Yêu Ma Bản Nguyên, sau đó đút cho Bạch Vũ Yêu Hoàng.
"Thanh Hoa cảm tạ chủ nhân ban ân!" Thanh Hoa phu nhân cảm động đến rơi nước mắt, nàng lập tức quỳ lạy làm đại lễ với hắn, trong lòng lại không hề hâm mộ Bạch Vũ Yêu Hoàng. Tuy đối phương có Yêu Ma Bản Nguyên để hưởng dụng, nhưng nàng lại nhận được lời hứa hẹn của chủ nhân.
"Cảm tạ chủ nhân." Bạch Vũ Yêu Hoàng nhanh chóng tiêu hóa viên Yêu Ma Bản Nguyên kia, thần trí đã dần dần trở nên rõ ràng hơn.
"Ngươi không cần phải cảm ơn đâu." Thẩm Nghi khẽ lắc đầu, lại đưa mắt nhìn về phía bảng giao diện.
[ Yêu Hoàng (Tàn): Bạch Vũ Yêu Hoàng ] Quả nhiên, đã dùng hai viên rồi vẫn không đủ.
Thẩm Nghi cũng không dây dưa lằng nhằng, hắn lập tức ngưng luyện thêm một viên Yêu Ma Bản Nguyên nữa, đút cho Bạch Vũ Yêu Hoàng ăn.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Mười sáu ngàn sáu trăm năm ]
Yêu hồn của đối phương càng thêm hoàn chỉnh, chờ thêm một lát nữa là có thể tiếp nhận được càng nhiều tạp niệm bên trong hương hỏa rồi.
Hai vạn năm thọ nguyên của yêu ma nện xuống, hiệu quả nhận được vô cùng rõ ràng.
[ Yêu Hoàng: Bạch Vũ Yêu Hoàng ]
Trên người bạch hạc lại lần nữa có phong phạm của vị Yêu Hoàng lúc trước.
Thẩm Nghi và Thanh Hoa khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó hắn trực tiếp thu cả hai vào bảng giao diện, bắt đầu điều động thọ nguyên của yêu ma, rót vào trong Kim Thân Trấn Ngục Pháp Tướng.
Đây chính là Kim Thân Pháp tự sáng tạo vô cùng trân quý.
Thẩm Nghi cực kỳ thành thạo lấy bốn quyển sách vàng ra, gân tám phần mười lượng hương hỏa nguyện lực của toàn bộ Đại Càn đều hội tụ thành biển mây vô cùng vô tận ánh vào tâm mắt của hắn.
[ Năm thứ nhất, ngươi và Thanh Hoa thuần thục trấn áp Bạch Vũ Yêu Hoàng vào yêu ngục, đồng thời cũng bắt đầu tiêu hóa hương hỏa nguyện lực, sau đó trấn áp tạp niệm vào thần hồn của Bạch Vũ Yêu Hoàng ]
Cùng lúc đó, hương hỏa nguyện lực cũng bắt đầu nhanh chóng tu bổ lại kim châu.
Thẩm Nghi nhìn biển mây mênh mông lao thẳng về phía mình, cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ trong đó, vẻ mặt lại có thêm mấy phần thư giãn.
Không hổ là đường tắt.
Phải biết rằng, tu hành Đạo Anh và tôi thể dù thuận lợi thế nào cũng sẽ có một chút đau đớn, chỉ khi tu luyện Âm Thần mới cảm nhận được một loại hưởng thụ thoải mái đến vậy.