Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 564 - Chương 564: Đã Đến Lúc Bắt Đâu Săn Bắn Rồi!

Chương 564: Đã Đến Lúc Bắt Đâu Săn Bắn Rồi! Chương 564: Đã Đến Lúc Bắt Đâu Săn Bắn Rồi!Chương 564: Đã Đến Lúc Bắt Đâu Săn Bắn Rồi!

[ Năm thứ ba ngàn ba trăm, ngươi và Thanh Hoa phối hợp càng ngày càng ăn ý, cũng may thần hồn của Bạch Vũ Yêu Hoàng vô cùng vững chắc, miễn cưỡng coi như chịu nổi, đã tiết kiệm được cho ngươi rất nhiều thời gian ]

[ Kim Thân Trấn Ngục Pháp Tướng tiểu thành ]

Đây là cao ba trượng.

Thẩm Nghi quan sát sự thay đổi của kim châu trong cơ thể, chợt phát hiện màu sắc của nó cũng bắt đầu phát sinh biến hóa rồi, dần dần chuyển thành màu vàng đậm.

Ngoại trừ hình thể, phẩm chất cũng có biến hóa.

[ Năm thứ mười hai ngàn, Bạch Vũ Yêu Hoàng đã bị tạp niệm triệt để chiếm cứ, nhưng ngươi còn không muốn dừng tay, nhất quyết muốn tận dụng hết khả năng của nó, lại tiếp tục rót tạp niệm vào ]

[ Kim Thân Trấn Ngục Pháp Tướng đại thành ]

Thẩm Nghi trơ mắt nhìn biển mây đã biến mất một nửa nhưng quá trình thôi diễn vẫn đang tiếp tục. Mãi cho đến khi hơn mười sáu ngàn năm thọ nguyên của yêu ma đều hao hết, Thẩm Nghi mới đẩy cửa đi ra, tìm một khu vực trống trải bên ngoài Hoàng thành, tế ra viên kim châu kia.

Đều được bện từng kim tuyến, nhưng khí thế lại hoàn toàn khác biệt.

Ba trượng... sáu trượng...

Thẩm Nghi ngước mắt nhìn Kim Thân Pháp Tướng cao chừng sáu trượng bảy trước mặt, rốt cuộc trong mắt cũng có vẻ vui mừng.

Ở thời điểm hiện tại, ngay cả kim long trên cánh tay Kim Thân cũng lớn hơn một vòng, quả nhiên là uy vũ hung thần.

Mà biến hóa lớn nhất lại nằm trên bản thân Pháp Tướng, chỉ thấy phía sau thân thể khổng lồ lại cường tráng của nó, vừa có thêm mấy cặp cánh lông vũ màu vàng kim bán trong suốt choàng lên vai, trong lúc khe khẽ lay động, lại để lộ ra một loại cảm giác hoa mỹ khó tả.

Nếu nói đây là một vị Tà La Hán, thì hiện giờ, nó lại giống một vị Chính Thần bá khí hơn.

Xuyên qua qua mấy cặp cánh lông vũ nọ, còn có thể nhìn thấy những đường vân màu đỏ tươi như ẩn như hiện bên trong. "Cái này có vẻ còn cao hơn Hóa Thần trung kỳ một chút."

Chỉ bỏ ra vẻn vẹn là hơn ba vạn năm thọ nguyên của yêu ma, đã có thể vượt qua cánh cửa ba trượng và sáu trượng, mà ở khoảng giữa, ngay cả một chút trở ngại cũng không có.

Coi như tính năng nhận lại được so với giá cả phải bỏ ra của nó hơn Hỗn Nguyên chỉ đạo không biết bao nhiêu lần.

Đừng nói bị đánh nát cần phải tu bổ, phải biết rằng, nếu cảnh giới Hóa Thân do Hỗn Nguyên tạo thành bị đánh nát, là tu sĩ trực tiếp đạo tiêu thân vẫn, ngay cả cơ hội chữa thương cũng không có.

Nếu cố tình muốn tìm ra khuyết điểm của nó, thì kể cả khi chịu một chút vết thương nhẹ, nó cũng không thể dùng khí tức của thiên địa đi điều dưỡng, chỉ có thể dựa vào hương hỏa nguyện lực tới chữa thương, một khi hương hỏa nguyện lực không đủ, sẽ rơi vào tình huống dù thương thế không nặng, vẫn bị tạp niệm cắn trả.

Đương nhiên, lão tổ Võ Miếu không thuộc về trường hợp này, hẳn là đối phương đã gặp phải một loại thủ đoạn khác.

"Pháp lực của chủ nhân quá lớn, Thanh Hoa thực sự có chút khó chịu, chỉ sợ không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đến quá trình đấu pháp bình thường." Thanh Hoa phu nhân đúng lúc đưa ra phản hồi.

"Được rồi, trở về đi." Thẩm Nghi thoáng gật đầu, lại một lần nữa đưa kim châu trở về khí hải, còn Thanh Hoa ở lại bên người hắn.

Thọ nguyên của yêu ma lại bắt đầu trở nên khan hiếm.

Hắn đưa mắt nhìn vê một nơi nào đó, đã đến lúc bắt đầu săn bắn rồi.

Nhân lúc chuyện Thanh Khâu còn chưa truyền đến Thiên Yêu quật, hắn vẫn còn rất nhiều việc để làm, phải tranh thủ thời gian.

Thanh Hoa cẩn thận từng li từng tí đưa tay chỉ vào một sườn khác, sau đó mới lên tiếng nhắc nhở: "Chủ nhân của ta, Thiên Yêu quật ở bên này"...

Đại Càn, Võ Miếu.

Chúc Giác và Lục Tổ Hứa gia đang đi dạo, gã tính toán muốn để đối phương làm quen một chút với phương thức phân bố của Hoàng thành.

Đại bộ phận chủ thành của Cửu Châu đại địa đều được xây dựng dựa theo Hoàng thành, chỉ khác nhau về kích cỡ mà thôi.

Hai người đều ăn ý không nhắc tới Huyền Quang động. Trước khi Thẩm Nghi thực sự trở thành tồn tại có thể chấn nhiếp tiên môn, nhắc đến chuyện này chỉ mang thêm phiền não đến.

"Tiên bối có nhu cầu gì cứ trực tiếp sai người đến nói cho ta biết là được." Chúc Giác cười cười: "Tài sản đang cất giữ trong kho vũ khí cũng không được coi là phong phú, nhưng nguyên liệu bình thường lại không thiếu."

"Ta hiểu." Lục tổ Hứa gia vẫn chăm chú quan sát chung quanh. Lão đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện xây dựng các loại trận pháp. Nếu như có thể, lão thật sự không muốn trở về nơi chim không thèm j kia. ...

Mấy phân viện bên trong Võ Miếu.

Đám môn sinh đến từ khắp các nơi trong Cửu Châu đều tò mò nhìn về phía lão nhân trước mặt.

Mặc dù không nhìn thấy Chúc Giác, nhưng rõ ràng là bên cạnh đối phương có một vị Âm Thần làm bạn, cũng chỉ có người coi miếu họ Thẩm lúc trước là có thể nhận được loại đãi ngộ này.

Trong đám người yên tĩnh, đồng tử của một nam nhân đầu trọc càng co rút thật nhanh, gã một mực nhìn chằm chăm vào miếng ngọc bội bình thường không có gì kỳ lạ bên hông lão nhân ấy, mãi cho đến khi Lục Tổ Hứa gia cũng có cảm ứng, rồi nghi hoặc quay đầu nhìn lại, gã mới vội vàng dời ánh mắt đi, rồi lặng yên rời khỏi đám người.

"Làm sao vậy?" Chúc Giác hiếu kỳ hỏi.

"Không có gì... Có thể do quá lâu rồi ta không có đi ra ngoài, nên có chút không quen." Hứa gia Lục tổ xấu hổ gãi gãi đầu, lão cũng không muốn để người bên ngoài coi thường mình, nhưng ẩn cư nhiều năm như vậy, thực sự đã khiến người ta trở thành một người hay khua môi múa mép.

Phong phạm cao nhân này, còn phải từ từ học tập thôi. ...

Tê Vương phủ, Hoàng thành Đại Càn.

Trong khuê phòng u ám, một vị phụ nhân quý phái đang yên tính đọc lá thư trong tay, nàng ta không ngừng đọc đi đọc lại những hàng chữ viết ngoáy bên trên.

Đúng là với thân phận Tề Vương phi, nàng ta hoàn toàn có thể dùng được ngọc giản đưa tin, nhưng so với miếng ngọc giản lạnh như băng kia, nàng ta càng hy vọng sẽ nhận được lá thư do chính tay nhi tử nhà mình viết hơn.

Tuổi còn trẻ đã được đưa đến tiên môn buồn tẻ vô vị kia, đây là sự tra tấn lớn đến mức nào chứ? Ngay cả nàng ta, lúc trước cũng không nhịn được cảm giác lưu luyến nhân gian phồn hoa, mới cố chấp đi đến Đại Càn.
Bình Luận (0)
Comment