Chương 565: Gián Điệp!
Chương 565: Gián Điệp!Chương 565: Gián Điệp!
Tê Vương phi cẩn thận xếp tờ giấy lại.
Vốn dĩ nàng ta còn một cơ hội để Cẩn Giang có thể được ở lại Đại Càn hưởng hết vinh hoa, sống như một thế tử bình thường, lớn lên lấy vợ sinh con cũng có thể ở lại bên cạnh mình, nhưng tất cả những thứ này đều bị nữ nhân kia hủy hoại đi rồi.
Khó khăn lắm nàng ta mới có thể thay đổi được thái độ của Cẩn Giang, vậy mà nó lại bị Khương Thu Lan kia trêu đùa đến mức cơm nước không màng, thậm chí còn u ám hơn trước kia rất nhiều.
Để tránh nhi tử nhà mình lại tái phát loại sở thích quái gở kia, cuối cùng gây nên trò cười trong Hoàng thành, nàng ta đành phải bất đắc dĩ tiễn nó rời đi.
Đáng tiếc người một nhà bọn họ vốn thấp cổ bé họng, thân ở Đại Càn nhiều năm cũng không có thu hoạch, khiến cho tiếng nói của bọn họ càng ngày càng trở nên không có trọng lượng bên trong Huyền Quang động, nếu không, nàng ta nhất định phải trút sạch cơn giận này.
Tê Vương phi điều chỉnh nhịp hô hấp, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía hai tên hộ vệ trước mặt: "Nói đi."
"Hồi bẩm Vương Phi, chúng ta đã cố gắng hết sức để tìm kiếm, những vẫn không có tin tức của Vương gia..." Tên hộ vệ kia nhẹ giọng đáp lại.
Nghe vậy, sắc mặt Tê Vương phi cũng không phát sinh một chút gợn sóng gì. Nàng ta đã sớm quen với chuyện này rồi, dù tên nam nhân vô dụng kia có chết ở bên ngoài cũng không sao cả.
"Nghe theo lời dặn dò của ngài, chúng ta lại tìm được một vị tiểu thư thất lạc ở bên ngoài, còn có một vị...' Hộ vệ nói đến đây lại dừng, không nói tiếp nữa.
Trong vương phủ của bọn họ có vô số tiểu thư, nhưng chỉ có duy nhất một vị Cẩn Giang thế tử là nam nhi, đương nhiên tình huống này không phải vì thân thể của Vương gia có vấn đề gì.
"Ở nơi nào?" Tề Vương phi hơi ngước mắt nhìn lên.
"Thanh Châu Trấn Ma ti." Hộ vệ chắp tay nói: "Hiện giờ thanh niên kia đang là Trấn Ma giáo úy, còn tiểu thư tên là Trân Cẩn Du, cũng làm chút việc vặt ở Trấn Ma Ti."
"A, lại là Thanh Châu." Tê Vương phi khẽ nhếch môi, vẽ nên một nụ cười lạnh.
Gia nhập vào Trấn Ma ti, nghĩa là hy vọng có thể dựa vào Võ Miếu, sau đó làm chút chuyện cho tiện phụ đã sinh ra nó? "Mang cô nương kia về, đừng để nàng mất mặt xấu hổ ở bên ngoài, làm tổn hại uy nghiêm của Vương phủ, về phần người kia, ra tay sạch sẽ một chút, đừng để đám chó đen kia lại đây dựa vào đó mà đổ thừa."
"Thuộc hạ hiểu." Hai tên hộ vệ lại một lần nữa đứng thẳng dậy.
Người kia cũng chỉ là một tên giáo úy không có vân văn, không có bối cảnh mà thôi, nếu không, sao gã có thể tùy ý để mặc muội muội nhà mình đi giặt y phục nấu cơm thay người khác Muốn giải quyết đối phương, đúng là một chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Ngay khi hai người chuẩn bị lui ra ngoài, đột nhiên một nam nhân đầu trọc lại vội vàng hấp tấp chạy từ ngoài viện vào.
Tề Vương phi thấy thế, chẳng những không tức giận, ngược lại còn chậm rãi đứng lên hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
Lại nói, nàng ta vốn là người của Huyền Quang động, cũng muốn làm chút chuyện cho tiên môn, nam nhân đầu trọc này chính là môn sinh được nàng ta tỉ mỉ chọn lựa, sau đó an bài tiến vào Võ Miếu, tin tức Thẩm Nghi tấn thăng làm Tuần Tra sứ lần trước, cũng từ trong miệng gã mà ra.
"Bảo bọn họ đi ra ngoài." Nam nhân đầu trọc khẽ liếc mắt nhìn quanh bốn phía, lúc này mới bước vào trong phòng.
Nhìn thần thái của gã như vậy, bỗng nhiên tim Tề Vương phi khẽ đập nhanh, chẳng lẽ nàng ta đợi lâu như vậy, rốt cục cũng có chút thu hoạch rồi?
Hiện tại, dù nàng ta làm điều này chỉ vì tiên đồ của nhi tử nhà mình đi chăng nữa, thì cũng có nhu cầu cấp bách cần phải đề cao địa vị của mình ở bên trong Huyền Quang động.
Nam nhân đầu trọc kia hạ giọng nói: "Hứa gia."
Chỉ hai chữ này, đã khiến Tê Vương phi ngây người một hồi lâu, sau khi mơ hồ phán đoán được Hứa gia trong miệng đối phương là Hứa gia nào, thì ngay cả lông ngực của nàng ta cũng bắt đầu phập phồng mãnh liệt rồi.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Nàng lập tức đến gần hơn.
"Võ Miếu mời một người của Hứa gia tới, tuổi không nhỏ, lại có Âm Thần làm bạn, thân phận tuyệt đối không thấp. Ta nghe bọn họ nói chuyện phiếm... Dường như bên này muốn mời người của Hứa gia đi tới hỗ trợ làm chút chuyện gì đó." Nam nhân đầu trọc thoáng trầm ngâm một chớp mắt, lại mở miệng nói: "Không cần biết như thế nào, người của Võ Miếu bên kia tuyệt đối đã biết thân phận của đối phương, nhưng lại giấu giếm không báo, điểm này là khẳng định rồi, bọn họ trốn không thoát được."
Nghe đến đó, sắc mặt Tề Vương phi lại bình tính xuống. Nàng ta nhắm mắt, nghiêm túc suy tư một hồi mới nói: "Không thích hợp."
Chỉ mời một người của Hứa gia tới xây dựng trận pháp? Điều này hoàn toàn không đáng để Võ Miếu mạo hiểm đắc tội với Huyền Quang động. Hơn nữa, đám chuột nhắt ẩn thế kia, sau khi nếm quả đắng nặng nề như vậy, nếu không có đủ lợi ích và sức mạnh, làm sao bọn họ dám đi ra?
Khẳng định là trong chuyện này còn cất giấu tình tiết nào đó càng lớn hơn nữa.
"Trước không vội, ngươi cứ tiếp tục ở lại Võ Miếu, ta cần tin tức càng tỉ mỉ xác thực hơn." Tê Vương phi phất tay nói, lại thấy nam nhân đầu trọc vẫn đứng bất động tại chỗ, nàng ta mới nhướn mày: "Yên tâm, nếu đến lúc đó, cần báo cho sư môn của ta, ngươi hãy tự đưa tin đi."
"Tạ vương phi!" Nghe được lời này, rốt cuộc nam nhân kia cũng lộ ra ý cười.
Gã vốn là tu sĩ Đạo Anh, lại bái nhập vào Võ Miếu chủ tu Âm Thần, có thể nói là con đường phía trước đã đoạn tuyệt, không bằng sớm tìm một loại tiền đồ tốt hơn. ...
Thanh Châu thành, Đại Càn.
Được đám người kia đồng hành, A Thanh cao hứng bừng bừng nhìn quanh đường cái. Mặc dù nàng đã trốn ra bên ngoài từ trước, nhưng rất ít khi có thể quang minh chính đại hành tẩu giữa thế gian như vậy.
Tất cả những điều này đều vô cùng mới mẻ đối với nàng.
"Đại Càn không hổ là thánh địa của tu sĩ Âm Thần, ngay trong thành thế này, cũng có xây miếu thời"