Chương 571: Thật Trùng Hợp, Ta Cũng Vậy!
Chương 571: Thật Trùng Hợp, Ta Cũng Vậy!Chương 571: Thật Trùng Hợp, Ta Cũng Vậy!
Dưới chiếc mũ trùm màu đen, đôi mắt đen nhánh của Khương Thu Lan vẫn vô cùng bình tĩnh, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nói: "Vào luôn đi."
Một câu ngắn ngủi lại khiến hai người kia đồng thời ngẩn ra một thoáng: "Có phải làm vậy là quá mức lỗ mãng hay không?”
"Còn kéo dài nữa, nó sẽ trở lại." Khương Thu Lan không giải thích thêm nữa, đã trực tiếp hóa thành một luồng Hàn Sương kiếm quang, lao thẳng vào trong núi.
Phùng Hoa Sinh và Trác Nhã liếc mắt nhìn nhau, khẽ cắn môi, cuối cùng cũng cắn răng đi theo.
Mẹ nó, tán tu này không có đầu óc như vậy, làm sao sống được đến bây giờ?
Dư Triều An thấy vậy, lập tức rơi vào trâm mặc.
"Ha ha." Đồng Tâm Xuyến không nhịn được, lập tức bật cười thành tiếng, gương mặt vốn nhu hòa lại càng thêm âm trâm: "Ngươi không muốn cứu? Vậy ta sẽ cứu."
"Ta thấy người rất ít khi sai." Dư Triều An có chút miễn cưỡng cười cười, mặc dù đã cố gắng che giấu chút dao động trên gương mặt, nhưng trong lời nói vẫn thiếu đi vài phần tự tin.
Theo hắn, tiểu cô nương kia vốn không phải là kẻ âm hiểm. Huống chi đối phương còn là người được Nhiếp Quân mang vê.
Nhiếp sư huynh sát phạt tùy tính, vốn im lặng ít lời, quen thẳng thắn, dứt khoát, thậm chí còn đạt đến trình độ nếu nhìn không vừa mắt, dứt khoát chém một kiếm qua, vì vậy lúc còn dừng lại ở Bão Đan cảnh, thiếu chút nữa đã bị một vị Hỗn Nguyên Tông Sư nào đó giáng cho một chưởng đánh chết. Nếu lúc ấy, sư phụ đi ngang qua chậm thêm một canh giờ, không thể nhặt được gã, khẳng định là đã chết từ lâu rồi.
Mà nguyên nhân cũng chỉ đơn giản là Nhiếp Quân ngủ trọ ở một nơi nào đó, không quen nhìn người kia trắng trợn cướp đoạt trấn tộc chi bảo của người khác.
Hạng người kiêu ngạo như vậy, sao có thể nhìn trúng một tên tiểu nhân tâm tư xảo trá?
Nhưng câu nói vừa rồi của Khương Thu Lan, lại vừa vặn trùng khớp với tâm tư của Đồng sư huynh. Chẳng lẽ đối phương thật sự ôm ý định muốn ném đồng bạn cho yêu ma ăn?
"Thật trùng hợp, ta cũng vậy." Đồng Tâm Xuyến hời hợt nhìn xuống phía dưới.
Giờ phút này, ba người Khương Thu Lan đã tiến vào trong núi, bọn họ cũng không cần dùng đến cái gương đồng kia nữa.
Thân ở trong hang động của Yêu Hoàng, trên cả dãy núi đều có mùi của nó, chỉ cần tới gần, tu sĩ tâm thường sẽ bị khí tức phô thiên cái địa kia chấn nhiếp đến mức tay chân như nhữn ra.
Xích Tâm Xà Hoàng đã có thể coi là sinh vật khủng bố mạnh nhất trong mảnh thiên địa này rồi. Một hành động tùy ý của nó cũng có thể đánh cho ba vật nhỏ Hỗn Nguyên cảnh này chết thảm.
Dù biết nó đã ra ngoài, nhưng Dư Triều An và Đồng Tâm Huy đang dùng trận pháp để ẩn thân, ba người này vốn không biết có tiên bối đang đứng trên trời, cẩn thận trông nom mình.
Trong mắt đám người Phùng Hoa Sinh, Xích Tâm Xà Hoàng chỉ vô thức đi ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể trở vê.
"Thật ra cũng không tệ lắm." Dư Triều An có chút tiếc hận nhìn xuống phía dưới.
Bởi ngay cả đôi đạo lữ mà gã không quá thích kia, cũng có tâm tính trấn định vượt xa đám tu sĩ bình thường khác, các loại thủ đoạn trong tay liên tiếp xuất hiện, dù trong lòng khẩn trương, mặt ngoài cũng không hoảng loạn.
"Khương đạo hữu, Trác đạo hữu, đeo chiếc vòng gỗ này lên cổ tay, nó có công hiệu củng cố thần hồn." Phùng Hoa Sinh lấy ra hai chiếc vòng gõ, tỏ vẻ quan tâm đưa tới.
Ánh mắt Trác Nhã khẽ lấp lóe sáng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ cảm kích nói: "Đa tạ Phùng đạo hữu."
"Nhỏ giọng chút... Nói lời khách khí như vậy làm gì, sau này tất cả đều là đồng môn, giúp đỡ lẫn nhau vốn là chuyện nên làm." Phùng Hoa Sinh tựa như một vị huynh trưởng ôn hòa, nhẹ giọng nhắc nhở một câu, lại lập tức nhìn về phía Khương Thu Lan bên cạnh.
Trác Nhã cũng nhìn về phía nàng: "Khương đạo hữu, ở loại thời điểm này, ngươi chớ có khách khí."
Mau đeo lên, nếu không làm sao mà ta an tâm được!
Khương Thu Lan cũng tiếp nhận chiếc vòng gỗ kia, đeo nó lên, rồi lập tức gật đầu gửi lời cảm ơn.
Đôi đạo lữ kia một trái một phải vẫn bảo hộ nàng ở giữa, ba người đã thăm dò toàn bộ những hang động bên trong ngọn núi này rồi.
Dựa vào khí tức để truy tung, gân như toàn bộ Xà Quật đã rõ ràng bày ra trước mắt.
"Đến cũng đã đến, cũng không cần bận tâm điều gì nữa." Phùng Hoa Sinh liếc mắt nhìn Khương Thu Lan.
Nữ nhân này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng tính tình lỗ mãng như vậy, thật sự khiến người ta ăn không tiêu.
Nếu không phải sợ nàng có vận khí tốt, trực tiếp câm trứng rắn trở về, rồi quấy nhiễu để Xà Hoàng, khiến cho hai người bọn họ phải tay không mà về, Phùng Hoa Hoa thật sự không muốn theo vào.
Đặt chân vào dãy núi này, có thể sẽ không bị Xà Hoàng phát hiện, nhưng chỉ cần đến gần cái hang rắn này, khẳng định là lão yêu ma kia sẽ toàn lực chạy về, có thể thành công đào tẩu hay không, lại phải xem đến cùng là đối phương đã đi được bao xa.
Đúng là đánh cược cái mạng nhỏ này.
Nhưng có thể bái nhập làm môn hạ của Linh Hề chân nhân, đánh cuộc một lân cũng không tính là gì.
Huống chỉ có chiếc vòng gỗ kia, đợi đến lúc gã thi triển pháp quyết, trực tiếp biến nó thành một cái lồng gỗ, coi như đã có người hỗ trợ kéo dài thêm một chút thời gian rồi.
Phùng Hoa Sinh thu hồi ánh mắt, thâm thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Đợi lát nữa lấy được trứng rắn, chúng ta lại tự phân tán ra chạy trốn... Lúc ấy lại phải xem ai có vận khí tốt. Chư vị, hẹn gặp lại ở Ngô Đồng sơn!"
Vừa dứt lời, gã lại đột ngột lao vào trong hang động!
Dưới tình huống này, kể cả khi tiến vào trước một bước cũng là sinh tử khác biệt, hẳn là Nhã muội hiểu rõ.
Hai mắt Phùng Hoa nở rộ tinh quang, hang rắn đen kịt trực tiếp lộ ra cực kỳ rõ ràng trong mắt gã.
Rất nhanh, gã đã nhìn thấy ba quả trứng rắn màu trắng như xích ngọc, khác với cảm giác hơi mềm của trứng rắn bình thường, tính chất của chúng nó khá là cứng rắn, mỗi một quả đều cao đến sáu thước.
Trong lòng Phùng Hoa Sinh mừng như điên, nhưng đồng thời. gã lại cảm nhận được một tia không thích hợp. Người đâu rồi? Gã lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức bị một mảnh hàn quang chói mắt chiếm cứt