Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 572 - Chương 572: Chạy Trốn!

Chương 572: Chạy Trốn! Chương 572: Chạy Trốn!Chương 572: Chạy Trốn!

Chỉ thấy sương lạnh như kiếm, khói trắng như rồng.

Nụ cười vui mừng trên mặt Trác Nhã lập tức cứng lại, nàng ta bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị kiếm quang cuồn cuộn kia cắn nuốt hết từ sau lưng, ngoài miệng lập tức phát ra một tiếng rú thảm đầy bén nhọn: "AII"

"Ngươi muốn chết!" Phùng Hoa Sinh quá đỗi kinh hoàng, gã vô thức bấm pháp quyết, nhưng Hàn Sương kiếm quang kia lại trực tiếp đánh về phía gã, rõ ràng là cảnh giới của đối phương yếu hơn một cấp bậc, nhưng uy thế sắc bén kinh người kia vẫn khiến toàn thân gã phủ đầy sương lạnh.

Kiếm quang rơi xuống ngay phía trước ba quả trứng rắn.

Một bóng hình xinh đẹp hiện ra, chỉ thấy trên cổ tay trắng nốn của Khương Thu Lan rỗng tuếch, nào có tung tích của chiếc vòng gỗ kia?

Nàng tiện tay thu hồi một quả trứng rắn, sau đó không chút do dự, song chưởng đồng thời đâm ra, đánh nát hai quả trứng rắn còn lại!

Rắc —— Chất lỏng chảy tràn trong tay nàng, sau đó rơi lên người Phùng Hoa Sinh và Trác Nhã.

"Ngươi... Trong nháy mắt khi quả trứng rắn kia vỡ vụn, gần như hơi thở của Phùng Hoa Sinh cũng lập tức nghẹn lại luôn. Gã vội vàng lấy tay che chắn, nhưng vẫn bị dịch trứng sên sệt kia dính lên người.

Trong phút chốc, hai mắt Khương Thu Lan trực tiếp lóe lên vẻ lạnh lùng, cả người đột ngột lao ra bên ngoài động phủ, từ đầu tới cuối, ngay cả một câu nói nhảm cũng không.

Phùng Hoa Sinh lộ vẻ mặt dữ tợn, gã vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo, đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng kêu rên của đạo lữ: "Hoa Sinh, cứu ta!"

Gã theo bản năng nhìn về phía Trác Nhã, chỉ thấy đối phương đã bị một đòn đánh lén vừa rồi khiến cho da thịt nứt hết, Đạo Anh vỡ vụn, lại bị khí tức âm hàn ăn mòn, khó mà nhúc nhích được.

"Nhã muội... Nàng ta... Nàng ta cố ý giữ lại tính mạng của nàng..." Phùng Hoa Sinh trừng to mắt, trên trán rịn đây mồ hôi. Gã cảm nhận được dịch trứng sền sệt trên người, phảng phất như toàn thân muốn bốc cháy, miệng đắng lưỡi khô nói: "Nàng, nàng phải thông cảm cho ta, chớ trúng gian kế của đối phương!"

"Cứu ta... Cứu tal" Trác Nhã năm rạp trên mặt đất, đâu còn chút tỉnh táo nào nữa, toàn thân đau đớn kịch liệt khiến nàng lại theo bản năng, mở miệng gào ầm lên: "Mau cứu ta! Mau dẫn ta rời đi!"

Phùng Hoa Sinh nuốt nước miếng, rồi không quay đầu lại, lập tức lao ra bên ngoài động. Gã có thể cảm nhận được, con Yêu Hoàng kia sắp trở về rồi!

Giờ phút này, gã chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến bất cứ điều gì nữa, Ngô Đồng sơn là cái rắm gì, trứng Xích Tâm Xà là cái rắm gì, gã cóc cần, gã chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Thiên Yêu quật này thôi.

"Keng.'

Dư Triêu An nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra dưới chân, khẽ thu hồi ánh mắt, sau đó có chút không thú vị thở dài một hơi.

Vì sao không chịu thành thành thật thật thương lượng với nhau một chút, xem nên hợp tác như thế nào? Kỳ thật loại chuyện này vốn không khó khăn như vậy.

Chỉ cần bọn họ chịu quan sát ngọn núi này một chút, là có thể đoán được đang có cường giả tới trông nom ở đây rồi.

Đồng Tâm Xuyến mang theo nụ cười chiến thắng, kinh ngạc liếc nhìn sư đệ mình, nhưng ngón tay của gã lại không có ý dừng lại. Đầu ngón tay khẽ run rẩy, từng sợi chỉ màu vàng lập tức xuất hiện từ dưới mặt đất, sau đó trở lại lòng bàn tay của gã, thậm chí gã còn thuận tiện còn trên đùa Dư Triều An một câu: "Làm không tệ, xem ra không cần ta phải động thủ đi cứu nàng ta rồi."

Thật ra Khương Thư Lan kia làm loại chuyện này cũng không được khéo léo cho lắm. Chủ yếu là phải xem nàng làm có đủ sạch sẽ lưu loát hay không, có thể tranh thủ được đầy đủ thời gian hay không.

Đương nhiên, tình huống tốt nhất là có thể đánh trọng thương Phùng Hoa Sinh.

Nhưng xét cho cùng, thực lực đôi bên cũng có chút chênh lệch.

Nàng có thể quả quyết bỏ qua suy nghĩ này, không cầu hoàn mỹ, chỉ cố gắng đạt đến kết quả thích hợp nhất, cũng được coi là một loại bản lĩnh rồi.

Trong chốc lát, một tiếng rít dài trực tiếp vang vọng khắp núi sông. Bóng dáng màu đỏ sậm kia vốn không đi xa, một khi không bị trận pháp hạn chế, nó lại hung hăng nhảy về hang động.

Chỉ trong nháy mắt sau đó, tiếng kêu rên thê thảm kia đã hoàn toàn yên tĩnh lại.

Một luồng lưu quang màu trắng lạnh nhanh chóng lướt ngang qua chân trời Thiên Yêu quật. Sau lưng nàng, tên Phùng Hoa Sinh kia vẫn đuổi theo không bỏ.

Cho dù gã chết cũng tuyệt đối không thể làm lợi cho kẻ tiểu nhân âm hiểm kia.

Nhưng rõ ràng là khí tức dịch trứng trên người Phùng Hoa Sinh càng có thể hấp dẫn sự chú ý của Yêu Hoàng hơn quả trứng rắn trong bảo cụ trữ vật kia.

Một khi bị Xích Tâm Yêu Hoàng đuổi kịp, nữ nhân kia có thể bỏ trốn mất dạng!

"Đáng chết! Đáng chết!" Phùng Hoa Sinh thở hổn hển vài hơi, trong lòng khẽ động, phía trước lại có một luồng kiếm quang sắc bén chém tới.

Gã chỉ sơ sẩy một thoáng, đã cứng rắn ăn trọn luồng kiếm quang này, cả người lại đẩy về phía sau thêm một đoạn.

"Đồ vô sỉ bại hoại!" Rốt cuộc Phùng Hoa Sinh cũng không nhịn được nữa, lập tức phát ra một tiếng gào khàn đục.

Tiếng nói đinh tai nhức óc ấy, cấp tốc truyền tới xung quanh.

Ngay khi trong lòng gã đang chìm vào tuyệt vọng, đột nhiên một giọng nói mang theo vẻ trêu chọc trực tiếp đáp lại: "Phùng tiểu hữu, sao phải chật vật như thế?"

Nghe vậy, Phùng Hoa Sinh thoáng giật mình một cái, nhưng ngay sau đó, gương mặt đã lộ vẻ vui sướng điên cuồng.

Chỉ thấy luồng lưu quang màu trắng lạnh phía trước đang chậm rãi dừng lại.

Ở ngay trước người nàng, có hai bóng người mặc trường bào màu trắng đen, chân đạp phi kiếm, nhẹ nhàng lơ lửng giữa hư không.

Hai người nọ dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú, nhìn chằm chằm vào nơi này, ánh mắt rơi xuống trên khuôn mặt bình tĩnh của Khương Thu Lan.

"Trương tiền bối, Lưu tiền bối!" Phùng Hoa Sinh như gặp được cha ruột của mình, chỉ hận không thể ở ngay trên trời, trực tiếp dập đầu trước hai người kia một cái: "Mong các ngài hãy làm chủ thay Hoa Sinh! Nữ nhân này cùng chúng ta đi thăm dò động phủ Yêu Hoàng, đầu tiên là độc chiếm chỗ tốt, sau đó trực tiếp chém đạo lữ của ta... Khẩn cầu hai ngài hãy cứu Hoa Sinh một mạng, ngày sau ta nhất định sẽ dùng tính mạng tới báo đáp.
Bình Luận (0)
Comment