Chương 574: Cái Mặt Này Trở Còn Nhanh Hơn Lật Sách!
Chương 574: Cái Mặt Này Trở Còn Nhanh Hơn Lật Sách!Chương 574: Cái Mặt Này Trở Còn Nhanh Hơn Lật Sách!
Chỉ bị dư chấn của khí thế kia bao phủ, lại khiến Phùng Hoa Sinh hít thở không thông: .....
"Hình như, không chỉ một mình hắn có bối cảnh." Đầu ngón tay Đồng Tâm Xuyến khẽ phun ra những sợi tơ vàng, sắc mặt càng thêm quái dị.
Một tu sĩ Hóa Thần cảnh như vậy ở bên cạnh, thậm chí còn có một bộ Kim Thân Pháp Tướng, vậy mà trước khi hai người đó ra tay, ngay cả một chút cảm giác, gã cũng không có?
"Chẳng trách người ta không để ý tới ngươi."
"Ta!" Khuôn mặt Dư Triêu An lập tức trở nên vặn vẹo: "Con bà nó, Đạo gia từng gặp hắn rồi! Còn có bộ Kim Thân kia nữa... lân trước đâu có cao như vậy?”
Người này không phải là tiểu tử từng cầm U Vĩ Thương kia sao?
"Tiểu hữu có ý gì?" Sau khi lưu quang tràn ra, phản ứng đầu tiên của Trương Minh Hiên chính là đưa mắt quan sát bộ Pháp Tướng Kim Thân nọ, sau đó lại chuyển dời ánh mắt nhìn về phía thanh niên trước mắt.
Khuôn mặt người này cực kỳ xa lạ, căn bản không có chút ấn tượng nào.
Rốt cuộc là một vị Hóa Thần cảnh trẻ tuổi như vậy, đã xuất hiện từ nơi nào chứ?
"Được rồi, không có gì để nói nữa, đi trước đi." Sắc mặt Lưu Kính Nguyên thoáng nghiêm trọng hơn vài phần, thanh niên này cũng không tính là gì, nhưng Hóa Thần Kim Thân kia là tu sĩ cùng cảnh giới với bọn họ. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ đối phương có chút cổ quái, không biết là Kim Thân pháp cấp độ nào.
Nếu như triền đấu, đằng sau vẫn còn một con Xích Tâm Xà Hoàng...
Vốn dĩ tâm trạng bọn họ đang vui vẻ, mới muốn thuận tay giải quyết chút phiên phức thay người ta, hiện giờ lại có xu thế muốn kéo phiền toái kia tới trên người mình rồi, đương nhiên là không cần thiết phải nhiều chuyện nữa.
"Trương tiền bối, Lưu tiền bối! Đừng!" Rốt cuộc Phùng Hoa Sinh cũng kịp phản ứng lại, gã vội vàng kinh hô: "Dẫn ta cùng đi!"
Nhưng gã còn chưa dứt lời, một bóng người màu đỏ sậm đã từ trên đám mây lao xuống, ở thời điểm nó rơi xuống đất, chỗ cũ đã không còn bóng dáng của Phùng Hoa Sinh.
Con cự mãng có hình thể như rồng vừa xuất hiện đã khiến cho mặt đất xung quanh âm ầm rung chuyển. Chỉ trong nháy mắt, yêu khí hùng hồn đã lan tràn ra.
Nó cảm nhận được hương vị quen thuộc trong miệng, trong mắt đột ngột lóe lên vẻ oán độc, thù hăn.
Trong phút chốc, cả thân thể con mãng xà kia đã hóa thành một mỹ phụ váy đỏ, nó ngước mắt nhìn về phía bộ Pháp Tướng Kim Thân kia, cất giọng trầm thấp nói: "Bổn hoàng cho ngươi một cơ hội, giao nàng ra đây.'
Bộ Pháp Tướng màu vàng sẫm kia cũng không có động tác gì, chỉ yên tĩnh dùng lòng bàn tay nâng Khương Thu Lan lên, hệt như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Xà Hoàng.
"Phiên chết đi được." Sắc mặt Lưu Kính Nguyên biến thành đen kịt, gã dứt khoát nói thẳng: "Đạo hữu, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, bây giờ yêu ma ở phía trước, tu sĩ chúng ta vẫn nên liên thủ ngăn địch mới đúng, huống chi, tên tiểu tử kia đã chết rồi, ngươi cũng có thể nguôi giận."
"Cái mặt này trở còn nhanh hơn lật sách." Dư Triêu An khinh thường muốn đáp xuống, lại bị Đồng Tâm Xuyến kéo lại: "Người kia có vấn đề."
Quả nhiên, ở trước mắt bao người, rốt cuộc Thẩm Nghi cũng nghiêng mắt nhìn về phía sau, cất giọng lạnh nhạt nói: "Cứ coi chừng nó trước đã."
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cùng với vẻ mặt quen thuộc kia, Khương Thu Lan dùng sức cắn môi, cuối cùng, thân thể vốn đang căng thẳng của nàng cũng trở nên mềm mại hơn một chút.
Sau khi nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khóe môi, gần như chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mũi nhọn trên thân thể nàng đã biến mất không còn, giống như một thanh trường kiếm trở vào trong bao.
Quả nhiên, vẫn là hắn.
Hắn luôn luôn xuất hiện một cách khó hiểu như vậy, nhưng lần nào cũng có thể làm cho người khác an lòng.
Khương Thu Lan lại không phát hiện, sau khi nghe được câu này, trong mắt bộ Kim Thân Pháp Tướng đẳng kia chợt lướt qua một tia cổ quái: "...
"Đạo hữu, đây là có ý gì?" Trương Minh Hiên chắp tay sau lưng, năm ngón tay bấm ra một đạo pháp quyết.
Rất rõ ràng, con Xà Hoàng muốn nữ nhân kia. Chẳng lẽ tiểu tử này lại muốn cùng lúc đấu pháp với hai người bọn họ và Xà Hoàng?
Nếu bọn họ không nhìn lầm, có vẻ như hắn chỉ vừa vặn là Hóa Thần sơ kỳ, mà không phải Hóa Thần hậu kỳ.
"Người này là cái chum rượu chuyển thế hả? Có thể làm màu như vậy..."
(Giải thích một chút, từ "Trang bức" ngoài ý nghĩa là ra vẻ, làm màu, giả vờ... còn có nghĩa là chứa đựng. )
Dư Triều An vừa chửi bậy một câu, nhưng lời nói lại đột nhiên im bặt. Chỉ thấy bộ áo đen đang nhẹ nhàng bay bổng kia lại lập tức biến mất tại chỗ.
Mặc dù Trương Minh Hiên không ngờ đối phương lại dám động thủ thật, nhưng cũng coi như đã sớm có chuẩn bị từ trước, gã lập tức bấm pháp quyết trên đầu ngón tay, rồi trong nháy mắt thả ra.
Tam Thánh Bàn Sơn Quyết!
Ngay sau đó, linh khí trong thiên địa ầm ầm bạo động, gần như đã bao trùm suốt mấy trăm dặm xung quanh.
Linh khí mênh mông như thế, lại chỉ hóa thành ba tên lực sĩ cao sáu thước, có thể nhìn ra trình độ cường hãn của thân thể bọn họ.
Phương thức sử dụng thích hợp nhất dành cho loại loại pháp quyết này chính là dùng để thăm dò. Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được rõ ràng mọi chỉ tiết của đối phương.
Trương Minh Hiên híp mắt lại nhìn. Nhưng ngay sau đó, gã chợt phát hiện mình chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Ba tên lực sĩ đằng kia lần lượt bắt lấy hai tay và phần eo Thẩm Nghi, nhưng sau khi thanh niên nọ nhẹ nhàng giơ tay lên, thân thể màu vàng óng của đám lực sĩ lại lập tức tán loạn trong nháy mắt.
Ngay sau đó, bàn tay kia đã rơi xuống đỉnh đầu Trương Minh Hiên.
Phanh —— Thân thể Hóa Thần do thiên địa linh khí ngưng tụ mà thành lập tức bị đập tan.
Bộ y phục màu đen bay phần phật, một kích cùi trỏ lại đánh vào ngực gã.
Thân thể không đầu của Trương Minh Hiên lập tức bị đánh văng ra ngoài, lại bị lực lượng vô biên kia xé rách, hóa thành từng sợi linh khí trở về với thiên địa.