Chương 575: Bản Hoàng Nói Cho Ngươi Biết, Ngươi Chết Chắc Rồi!
Chương 575: Bản Hoàng Nói Cho Ngươi Biết, Ngươi Chết Chắc Rồi!Chương 575: Bản Hoàng Nói Cho Ngươi Biết, Ngươi Chết Chắc Rồi!
Gã vẫn còn vô số pháp quyết chưa sử dụng.
Vẫn còn rất nhiều pháp bảo đang cất trong túi trữ vật bên hông.
Nhưng giờ phút này, cái túi trữ vật kia cũng chỉ có thể vô lực rơi xuống trong mảnh linh khí tràn ngập phía chân trời.
Bóng dáng màu đen kia, giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào mắt mọi người, khiến cho ngay cả Xích Tâm Xà Hoàng đang đánh về phía bộ Kim Thân Pháp Tướng, cũng phải vô ý thức dừng chân lại.
"Thứ quỷ quái gì thế này!" Dư Triều An hít sâu một hơi, không phải là gã không thể giải quyết được Trương Minh Hiên một cách đơn giản như vậy.
Dù sao chênh lệch tu vi và công pháp cũng bày ra rõ ràng rồi.
Nếu đối phương vô ý...
Nhưng làm sao Trương Minh Hiên có thể vô ý ở trước mặt gã được?
"Ta nói hắn có điều cổ quái." Năm ngón tay của Đồng Tâm Xuyến chậm rãi nắm chặt lại, may mà nhìn thấy trước, nếu không đổi lại là gã, nhìn một vị Hóa Thần sơ kỳ như đối phương, khó tránh khỏi chuyện lơ là, sơ suất.
"Ngươi... Lưu Kính Nguyên cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, vô thức muốn thoát khỏi nơi này, nhưng trong chớp mắt, thanh niên kia đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, trực tiếp nắm lấy phần cổ của gã, dứt khoát nhấc bổng lên.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng kia dễ dàng lún sâu vào da thịt trên cổ Lưu Kính Nguyên.
Ngay khi gã đặt toàn bộ lực chú ý lên bàn tay Thẩm Nghị, thì bỗng nhiên một luồng u quang lại từ phía dưới, xuyên thẳng vào trong cơ thể gã, chỉ nghe "phốc xuy" một tiếng, nó lại dễ dàng chui ra từ đỉnh đầu Lưu Kính Nguyên, sau đó lặng yên không một tiếng động chui trở về túi trữ vật của Thẩm Nghi.
Trên thực tế, ngoại trừ làm Lưu Kính Nguyên cảm thấy đau nhức, thì miệng vết thương bị xuyên qua như vậy, vốn không thể gây ra thương tổn nghiêm trọng đến mức lấy đi tính mạng của gã.
Nhưng rất nhanh, con mắt của gã lại lồi ra ngoài, gã mở miệng muốn nói gì đó, vấn đề là khoang miệng lại bị một luông hắc mang trào ra từ trong cổ họng, lấp kín luôn rồi.
Oanh —— Cả thân thể của Lưu Kính Nguyên vốn đang nằm trong tay Thẩm Nghị, lại bỗng nhiên nổ tung.
Mãi cho đến giờ phút này, Thẩm Nghi mới thuận tay đón lấy túi trữ vật của gã, rồi quay người lại liếc mắt nhìn Xích Tâm Xà Hoàng.
"U Vĩ..." Khuôn mặt mỹ phụ váy đỏ dại ra, nó lập tức theo bản năng muốn lui về phía sau hai bước.
Chẳng qua... bộ Kim Thân Pháp Tướng vừa rồi còn một mực né tránh Xích Tâm Xà Hoàng, thì hiện tại đã dùng một tay nâng Khương Thu Lan lên, rồi lặng yên xuất hiện ngay phía sau lưng nó.
Được loại vũ phi màu vàng sậm kia gia trì, động tác của nó đã nhanh đến mức ngay cả Yêu Hoàng cũng không thể bắt giữ được.
(Vũ: lông vũ, phi: choàng, có thể hiểu nó là áo choàng lông vũ 3#‡#JM - vũ mao phi phong cũng được. Chắc là tác giả viết tắt. )
Thấy vậy, mỹ phụ váy đỏ cũng không dám khinh thường đối phương nữa, nó trực tiếp biến trở về nguyên hình là con mãng xà dài đến trăm trượng, bên trên phủ đầy lân giáp màu đỏ sậm, uy thế dọa người, quả nhiên là một con cự yêu hung thần ác sát.
Bỗng nhiên nó chạy thẳng về phía hang ổ của mình, lại bị Kim Thân Pháp Tướng đạp cho một cước phải bay trở lại. Bàn chân màu vàng sâm đột ngột rơi xuống đỉnh đầu nó, khiến cho bộ xà thân khổng lồ kia phải lộn một vòng trở về, đầu rắn ra sức vung vẩy.
Trong đôi mắt âm độc kia đang phản chiếu một bóng hình khiến người ta sợ hãi. Rõ ràng là lúc trước thanh niên mặc áo đen kia còn đứng cách nó rất xa, vậy mà giờ phút này, hắn lại đang đứng ở trên cao nhìn xuống.
Chỉ thấy, hắn tùy ý phất tay, luông ánh sáng âm u kia lại xuất hiện, nó trực tiếp rơi vào trong tay hắn, hóa thành một thanh trường thương đen nhánh dữ tợn.
Hai mắt Khương Thu Lan càng mở càng lớn, từ nãy đến giờ, nàng vẫn một mực nhìn chằm chằm vào thanh niên vừa rơi xuống người con cự mãng giống như một ngôi sao băng kial
Ngọn lửa màu tím vàng bao phủ cả màn trời.
Hắn dùng một tay cầm thương, lại đạp thật mạnh xuống đầu rắn, hung hãn đạp cái đầu nó phải chúi hẳn xuống dưới!
Mũi thương mang theo một cơn sóng lửa,'Phập" một tiếng đã chui sâu vào đầu nó. Không hề nương tay, đã dùng hết toàn bộ thủ đoạn mạnh nhất trong tay hắn. Biển lửa nuốt hết thân hình khổng lồ của con rắn đỏ, nó thống khổ phát ra một tiếng rít dài, thân thể điên cuồng vung vẩy.
So sánh với thân thể khổng lồ của nó, thanh niên kia có vẻ nhỏ bé vô cùng, nhưng chính hắn lại đang vững vàng đứng trên đỉnh đầu nó, tựa như một ngọn núi cao, lù lù bất động.
Yêu mãng khổng lồ điên cuồng lắc lư thân thể, mơ hồ có một mảnh hắc mang tràn ra từ khe hở phía trên những mảng lân phiến vốn đã có màu đỏ sậm của nó.
Ngọn lửa màu tím vàng càng thêm mãnh liệt.
Chịu ảnh hưởng bởi động tác giấy giụa điên cuồng kia, mặt đất dưới thân đều hóa thành một vùng khô căằn sỏi đá.
Tiếng rít vang vọng không dứt.
Thân là Yêu Hoàng của Thiên Yêu quật, nó biết rất rõ sự lợi hại của U Vĩ thương, mà giờ phút này, yêu lực toàn thân đang hùng hồn bạo động, chỉ nhằm một mục đích duy nhất đó là tiêu hóa hết luồng u quang trong cơ thể. May mà yêu thể của nó mạnh hơn thân thể của Lưu Kính Nguyên không biết bao nhiêu lần.
Sau khi Xích Tâm Xà Hoàng liều mạng quay cuồng, vô số mảnh vảy đỏ trên người nó không ngừng khép mở, khiến cho luồng hắc mang vốn đang tràn lan bên trong, cũng bắt đầu sinh ra xu thế thu liễm lại.
"Hít!" Xích Tâm Xà Hoàng phát ra giọng nữ bén nhọn: "Ngươi cho rằng mình cầm được cây thương này, thì bản thân đã biến thành nó rồi hả? Bản Hoàng nói cho ngươi biết, ngươi chết chắc rồi!"
Thật ra những lời Xích Tâm Xà Hoàng nói cũng không sai. Xét cho cùng, Thông Yêu Luyện Bảo cũng chỉ là một môn thủ đoạn nhỏ thô thiển mà thôi.
Không cần biết Thẩm Nghi dựa vào thọ nguyên của yêu ma để thôi diễn luyện hóa bao nhiêu năm, thì đến cuối cùng, hắn cũng không thể chân chính làm được giống như U Vĩ Yêu Hoàng, luyện hóa thanh thương này trở thành một bộ phận thân thể.
Vì vậy, hắn vẫn luôn dùng phương thức đâm chọc thô bạo nhất.
Thậm chí lúc trước, khi động thủ với Thanh Linh Yêu Hoàng, U Vĩ Thương cảm nhận được nguy hiểm, đã tự động thả ra u quang để ngăn cản Thanh Linh, và đến tận bây giờ, Thẩm Nghi vẫn chưa thể phục chế lại hành động ngày ấy.