Chương 576: Định Cười Một Tiếng Xóa Bỏ Ân Cừu?
Chương 576: Định Cười Một Tiếng Xóa Bỏ Ân Cừu?Chương 576: Định Cười Một Tiếng Xóa Bỏ Ân Cừu?
"Đúng là U Vĩ Thương."
Đồng Tâm nhíu mày, có chút cảm khái với lá gan của thanh niên kia.
Đối phương chẳng những dám trộm đi xương đuôi của lão Giao Long, còn dám lấy ra dùng ở ngay trong Thiên Yêu quật?
Đúng là điên rồi.
"Lần trước nó bị thua thiệt, lần này nhất định sẽ kêu cả đám Yêu Hoàng khác đi cùng." Dư Triều An nhìn về phía xa, trong mắt có vài phần kiêng kị. Đừng nhìn bọn họ kiêu ngạo đi nghênh ngang trong này như vậy, đó là bởi vì thế lực bên trong Thiên Yêu quật này tương đối đặc thù.
Nhìn bề ngoài, cứ ngỡ chúng nó như là một thể, nhưng trên thực tế, mối quan hệ giữa đám Yêu Hoàng Yêu Vương ở nơi này lại không được tính là hữu hảo, thậm chí chúng nó còn mong ngóng những Yêu Hoàng mạnh hơn mình ngã xuống, để bản thân có thể di chuyển vị trí đến một tòa động phủ tốt hơn.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những chuyện này chính là không để ảnh hưởng đến xu thế nghiền ép của Thiên Yêu quật đối với Ngô Đồng sơn.
Chỉ cần để xảy ra vấn đề gì lớn, tình huống sẽ hoàn toàn khác biệt. Đến khi ấy cả ngàn con yêu sẽ hội tụ, đồng thời xuất thế.
Bọn họ đi tìm hai thế lực đồng minh, thì một đi lên con đường bàng môn tả đạo, hạn mức cao nhất quá thấp, không thể ảnh hưởng được đại cục, một bên khác lại cả ngày nhòm ngó, chỉ muốn đứng lên thay thế Ngô Đồng sơn, sau đó tiếp tục sống chung hòa bình với Thiên Yêu quật.
Chỉ xét đến con U Vĩ Yêu Hoàng kia thôi, để lấy lại phân xương đuôi của mình, cái giá lớn đến mức nào nó cũng có thể trả được. Nói cách khác, chuyện nó dứt khoát đi mời mấy vị Yêu Hoàng trước mười quật ra tay cũng không phải là không có khả năng.
Một đám yêu ma mỗi đứa đều mang mang ý đồ xấu, thậm chí còn thích tự giết lẫn nhau, nhưng chúng vẫn còn có thể bắt nạt được tu sĩ Nhân tộc, chiếm cứ lấy nơi giàu có nhất này, khiến người ta đỏ mắt mà chẳng thể làm gì nổi chúng.
"Đúng là gia đại nghiệp đại." Nghĩ tới đây, Dư Triều An không khỏi oán thầm một câu.
Nếu gặp phải tình huống như vậy, dù Nhiếp sư huynh có tới, cũng phải tạm lánh mũi nhọn này.
Ngô Đồng sơn là cái đinh duy nhất trong mắt, cái gai duy nhất trong thịt của chúng. Cho nên đám sư huynh đệ bọn họ dù đã có được tu vi hùng hậu nhất, lại vẫn luôn bị bó tay bó chân, sợ sẽ chân chính chọc giận Thiên Yêu quật, khiến cho đại họa giáng xuống thế gian.
Đó là tình huống mà ngay cả Ngô Đồng sơn cũng sẽ cảm thấy da đầu tê dại.
Dư Triều An khẽ nhíu mày, thở dài nói: "Ai cũng nói yêu ma ngu xuẩn, tự giết lẫn nhau, an phận hưởng lạc, kỳ thật chúng ta có khác gì bọn chúng đâu?”
Thân phận của thanh niên này cũng không tính là bí mật gì. Lần trước, bọn họ từng trông thấy bộ Kim Thân Pháp Tướng cao ba trượng kia, có lẽ đối phương còn cần phải đi đoán, nhưng bộ Pháp Tướng màu vàng đậm cao hơn sáu trượng này, thì ngoại trừ Đại Càn, chẳng còn nơi nào khác có thể nuôi nổi.
"Hai vị vừa bị hắn đánh chết cũng là đồng minh của ngươi." Đồng Tâm Xuyến hờ hững nghiêng mắt nhìn qua, nhưng vẫn chậm rãi giơ tay lên.
"Ra tay giúp hắn một phen? Tốt xấu gì cũng là đồng minh." Dư Triều An nhìn con rắn lớn kia đã sắp ngăn chặn được quầng sáng âm u nọ, mới thuận miệng nói. Huyền Quang động ức hiếp Đại Càn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đám tu sĩ Âm Thần của Đại Càn kia còn phải lấy tiêu chuẩn Thánh nhân đi đối xử với bọn họ? Định cười một tiếng xóa bỏ ân cừu?
Minh ước đã sớm trở thành thùng rỗng kêu to, đây là sự thật không thể chối cãi. May mà mấy vị sư huynh tỷ kia, người người đều như rồng, đều có khả năng đột phá Phản Hư, trong đí Huyền Kiếm và Linh Hề chính là người tiếp cận tâng thứ kia nhất. Tình huống vẫn chưa tính là quá tệ.
"Ngu ngốc." Đồng Tâm Xuyến cười lạnh một tiếng.
Điều khiến Đồng Tâm Xuyến có chút kinh ngạc là lần này Dư Triều An không phản bác, chỉ kinh ngạc đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Khương Thu Lan điều chỉnh nhịp hô hấp dồn dập của mình, lại dùng ánh mắt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại. Dù đối phương là bằng hữu của Thẩm Nghị, thì đối xử như vậy với nàng, có phải là quá tốt hay không? Vì đã đến nước này rồi, vì sao không đi hỗ trợ, chẳng lẽ đối phương còn sợ làm ngộ thương đến nàng?
Đúng vào lúc này, năm ngón tay màu vàng sâm kia chậm rãi khép lại, che chắn con Xà Hoàng đang nhìn nàng chăm chú.
Đó là bản năng khắc sâu trong xương cốt.
Bị đôi mắt màu đỏ tươi kia nhìn chằm chằm vào. Toàn thân Khương Thu Lan lại trở nên căng thẳng, dù tâm tính của nàng có mạnh mẽ hơn nữa, thì từ đầu đến cuối, nàng cũng không địch lại cảm giác nghiền ép của cảnh giới.
Gã cũng cúi xuống dưới nhìn xem. Chỉ thấy Xích Tâm Yêu Xà kia đã không còn giãy giụa, nó trực tiếp đưa ánh mắt nhìn thẳng vào bộ Kim Thân Pháp Tướng đang cản đường phía trước.
"Tiền bối..."
Thanh Hoa phu nhân ngẩng đầu, hờ hững nhìn về phía trước, không hề đưa ra bất cứ một lời giải thích nào.
Từ khi nàng được tái tạo đến nay, đây là lần đầu tiên, khi cùng lúc phải đối mặt với cả tu sĩ và yêu ma, chủ nhân lại lựa chọn ra tay với tu sĩ trước. Truy cứu nguyên nhân, có vẻ như ngọn nguồn của sự việc nằm trên người vị cô nương đang bị giam cầm này.
Nhớ tới bộ dáng của mỹ phụ do con rắn đỏ này hóa thành, áp lực đè lên Thanh Hoa rất lớn, nàng nhất định phải hiểu chuyện hơn một chút mới được. Không thể thụ động đến mức bất cứ chuyện gì cũng cần chủ nhân mở miệng nhắc nhở mới thông.
"Phù." Hai tay Thẩm Nghi phát lực, cuối cùng cũng đóng được toàn bộ thanh trường thương vào đầu rắn. Sau đó, hắn trầm mặc nhìn xuống dưới thân, lại lần nữa giơ tay lên, rồi trực tiếp nắm chặt lại!
"Keng!" Trong phút chốc, một cái hư ảnh linh câm màu đỏ tươi đã xuất hiện ngay phía sau hắn, nó giận dữ giương đôi cánh ra. Phía trên bộ linh vũ hoa lệ đang nở rộ một quầng sáng màu xanh chói mắt.
Thẩm Nghi vung quyền ầm ầm nện xuống.
Đông —— Một khắc trước, con yêu mãng to lớn kia hãy còn nhìn chằm chằm vào bộ Kim Thân Pháp Tướng, đang vận sức chờ phát động, chuẩn bị phá vây, thì một khắc sau, cái đầu lâu che khuất bầu trời của nó đã trúng một đòn nặng nề, hung hăng đập mạnh xuống, làm khu vực núi sông xung quanh, trực tiếp nứt ra một khe rãnh thật lớn.