Chương 577: Rời ĐiI
Chương 577: Rời ĐiIChương 577: Rời ĐiI
Âm ầmI
Thanh quang nở rộ trên đầu ngón tay Thẩm Nghị, rồi chỉ trong nháy mắt, nó đã phủ kín thân thể Xích Xà, tựa như ngàn vạn lưỡi dao sắc bén, ngay ngắn trật tự chui xuống lớp vảy trên người nó.
Cùng thời điểm này, hắc mang lúc trước đã rót vào trong cơ thể nó rốt cục cũng không áp chế nổi, trực tiếp phun ra ngoài!
Xích Tâm Yêu Hoàng đột ngột trúng một quyền, cái đầu còn rơi vào trạng thái mơ hồ, vậy mà ngay sau đó đã cảm nhận được nguy cơ sinh tử rồi. Nó liều mạng thúc giục yêu lực, muốn trấn áp tia u quang kia thêm một lần nữa. Đáng tiếc thân thể bị xé rách, khiến cho cơn đau đớn mãnh liệt giống như cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, liên miên không dứt, điên cuồng đánh úp lại.
Toàn bộ thân rắn chậm rãi nhúc nhích trên mặt đất, mãi cho đến khi hoàn toàn không còn động tĩnh nữa, thì nứt ra ngay ngắn chỉnh tề.
[ Chém giết Hóa Thần trung kỳ Xích Tâm Xà Hoàng, tổng thọ tám mươi ba ngàn năm, thọ nguyên còn thừa bốn mươi hai ngàn năm, hấp thu xong ]
Thẩm Nghỉ nhìn tia u quang rời đi từ trong đống thịt, mới vươn tay nắm lấy nó.
Bởi đối phương có mạnh hơn cũng không mạnh bằng sư phụ của bọn họ.
Hẳn là nó đã cách Hóa Thần hậu kỳ rất gần rồi.
Ngay tại khoảnh khắc đối phương vừa vung quyền, đồng tử trong mắt hai người đồng thời co rút lại một. Hư ảnh linh cầm hoa mỹ kia nhìn giống như một loại công pháp nào đó, nhưng hai người đều là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, làm sao không cảm nhận được, vừa rồi hoàn toàn không phát sinh một chút dao động thiên địa linh khí nào?
Dư Triều An và Đồng Tâm Xuyến đều nhìn chằm chằm vào bóng người mặc áo đen kia.
Kim Thân Pháp Tướng xòe bàn tay ra, đang định đưa Khương Thu Lan đi tới, đã thấy Thẩm Nghi vẫn chưa thu hồi trường thương, vẫn đạp lên cái đầu rắn kia như cũ, đôi mắt đen nhánh chậm rãi nhìn vê phía chân trời.
Đệ tử Ngô Đồng sơn không sợ tu sĩ bên ngoài rất mạnh.
Cùng là Hóa Thần trung kỳ, nhưng giết con Xích Tâm Xà Hoàng của quật thứ hai mươi ba này còn tốn sức hơn giết hai tu sĩ Huyền Quang động kia nhiều.
Chẳng lẽ lại là tự sáng tạo...
Bọn họ chỉ xem không hiểu mà thôi.
Phải biết rằng, đại bộ phận pháp môn cao thâm trong thiên hạ đều xuất phát từ Thiên Yêu quật. Trong đó, Ngô Đồng sơn vốn là thế lực Nhân tộc mạnh nhất, đã vơ vét được đủ các loại công pháp, cộng thêm một nhóm thủ đoạn như rèn đúc vũ khí, luyện đan, trận pháp... có lẽ trên thiên hạ vẫn còn tồn tại những thứ bọn họ không có, nhưng khẳng định là bọn họ có thể biết được nó đi theo con đường nào.
Huống chỉ thực lực của thanh niên còn kém xa bọn họ.
"Hắn muốn làm gì?" Dư Triều An có chút không hiểu, hình như hai người bọn họ chưa từng nhúng tay vào chuyện này.
"Hắn đoán được chúng ta." Đồng Tâm Xuyến có mười phần tin tưởng đối với tạo nghệ trận pháp của mình. Giờ phút này, trên khuôn mặt âm nhu của gã lại xuất hiện vẻ hờ hững.
Có thể bọn họ có rất nhiều loại phương thức để lý giải được dành động của thanh niên mặc áo đen này, nhưng đó tuyệt đối không phải là thái độ đối đãi với tiên bối. "Làm sao hắn có thể nhìn thấy chúng ta?"Dư Triều An nghi hoặc nhìn sư huynh.
"Xùy.' Đồng Tâm Xuyến chậm rãi dời ánh mắt, nói: "Hắn muốn nói, tán tu mà các ngươi tìm về kia, là người của Đại Càn hắn, không phải là người mà ngươi có thể ức... không phải là rời khỏi chúng ta thì sẽ không sống được."
"Ngươi... Có thể đừng kéo ta như vậy được không?" Khương Thu Lan bị xách lên như một con mèo nhỏ, thực sự có chút không quen.
Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, thân hình biến mất tại chỗ, ngay sát sau đó, hắn bước lên bàn tay Kim Thân Pháp Tướng, nắm chặt lấy cổ áo Khương Thu Lan: "Mau thu dọn đồ đạc"
"Đi thôi." Đồng Tâm Xuyến lườm tên ngu xuẩn này một cái. Khảo hạch của đại sư tỷ đã kết thúc, bọn họ còn ở lại nơi này làm gì, chờ U Vĩ Yêu Hoàng mang người tới tìm phiền toái sao?
Kim Thân gật đầu tuân mệnh, lập tức lao về phía thi thể con rắn đã bị tàn phá kia.
"Vậy chúng ta...' Dư Triều An gãi gãi cái gáy.
Thẩm Nghi thoáng sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại, đối phương đã không còn là tu sĩ Bão Đan cảnh không biết khinh thân pháp lúc trước nữa.
Hắn gật gật đầu, tiện tay buông nữ nhân ấy ra.
"Cũng không phải ý này." Khương Thu Lan tế ra Đạo Anh, lơ lửng trên không trung, nhẹ giọng lầm bầm một câu.
Nàng nhìn nam nhân gần trong gang tấc này. Lần trước đi quá nhanh, không kịp nhìn kỹ hắn, đến hôm nay nghiêm túc đánh giá một thoáng mới nhận ra. so với nàng, hình như đối phương vẫn giống hệt thời điểm còn ở lại Thanh Châu lúc trước.
"Ngươi càng ngày càng lợi hại." Trong mắt Khương Thu Lan lóe lên một tia hâm mộ và vui sướng.
Mỗi khi cảnh giới của nàng có tiến triển, Thẩm Nghi lại xuất hiện, rồi một lân nữa trở thành một ngọn núi cao tựa như vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được.
Ban đầu, nàng còn cảm thấy chấn động không gì sánh nổi, nhưng cho đến hiện tại, loại cảm giác ấy càng giống như đang nằm mơ, thậm chí còn là một chút ảo tưởng trước khi chết.
Trong ảo tưởng thì đương nhiên là đối phương không gì không làm được.
"Coi như cũng được." Thẩm Nghi nhìn Kim Thân Pháp Tướng đã thu thập sạch sẽ thi thể yêu ma, lại gọi Mã Quảng Sơn đang sợ tới mức run lẩy bẩy trốn ở phía xa đến.
Hắn thu hồi ánh mắt, nói: "Đi trước thôi."
Ban đầu, hắn cũng không định tùy tiện vận dụng U Vĩ Thương như thế, nhưng tình huống vừa rồi không cho phép hắn làm như vậy.
Ngay tại khoảnh khắc hắn vừa đi đến nơi này, đã nhìn thấy Khương Thu Lan chuẩn bị ra tay, nhưng đột nhiên nàng lại thoáng ngẩn người một cái, cảm xúc lập tức thay đổi, chuyển thành hơi khác thường, thậm chí còn có chút ấm ức.
Phải biết rằng, tồn tại giống như nàng một khi ra tay là sẽ hết sức chăm chú, còn tỉnh táo dị thường, cho nên thoáng phân tâm như vậy, đương nhiên là phải chịu ảnh hưởng gì đó rồi.
Ví dụ như có người đang truyền âm cho nàng chẳng hạn.
Vì vậy, Thẩm Nghi mới không để Kim Thân Pháp Tướng tới hỗ trợ, chính vì đề phòng tu sĩ không biết kia vẫn đang rình mò ở bên cạnh.
"Được." Khương Thu Lan biết rõ nơi đây vô cùng nguy hiểm, nên không vội vã đi nói hết nỗi lo lắng trong lòng, mà thực ra nàng cũng không quá am hiểu chuyện bộc lộ tâm trạng này, chỉ biết yên tĩnh đi theo sau lưng Thẩm Nghị, lao ra khỏi Thiên Yêu quật.