Chương 579: Biên Niên Sử!
Chương 579: Biên Niên Sử!Chương 579: Biên Niên Sử!
Khương Thu Lan trầm tư một lát, sau đó chậm rãi thu đống đồ vật này vào trong bảo cụ trữ vật.
Nàng vừa nói không nguyện ý làm một con thú nhỏ chờ cha mẹ săn bắn trở vê nuôi dưỡng, bưng một con cá tươi lên, còn phải loại bỏ tất cả xương cá trước, chỉ còn lại thịt tươi béo ngậy. Vì thế, Thẩm Nghỉ dứt khoát thả xuống cho nàng một con cá còn sống.
Nếu ngay cả đồ ăn đã đến bên miệng, nàng cũng không ăn được, vậy thì đừng có khoác lác làm gì.
"Ta sẽ không để lãng phí chúng." Gương mặt xinh đẹp của Khương Thu Lan càng lộ vẻ trịnh trọng, nàng biết Thẩm Nghi sẽ không để ý đến chuyện này, nhưng nàng rất quan tâm, cũng muốn để cho đối phương biết.
Dựa vào thực lực hắn từng triển lộ ra lúc trước, nàng hiểu, ở phương thiên địa này, đã không nhiều tồn tại có thể uy hiếp được tính mạng của đối phương, mà Ngô Đồng sơn chính là một trong số đó.
Nàng không cần thân phận quá cao, chỉ cần tìm được cơ hội đứng bên cạnh bưng trà rót nước lắng nghe vào thời điểm đám tiền bối của Ngô Đồng sơn nói chuyện, có thể, là có thể mang đến sự trợ giúp rất lớn cho Thẩm Nghi rồi.
"Cẩn thận là hơn." Thẩm Nghi cũng không biểu lộ quá nhiều sự quan tâm hay nói năng dông dài, áp lực đè lên vai nữ nhân này đã đủ lớn rồi. Hắn chỉ xoay người nhìn về phía dòng suối bên cạnh, tùy ý nói: "Lăn lộn không nổi nữa thì quay về Đại Càn."
Nghe vậy, Khương Thu Lan đưa mắt nhìn phần eo của đối phương, đầu ngón tay thoáng giật giật, nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không giơ tay lên.
Từ sau khi đột phá Hóa Thần, hầu như vật ấy đã không có bất cứ giá trị gì đối với hắn, nhưng vết máu lưu lại phía trên lại tượng trưng cho một phần tâm ý.
Hiện giờ, việc nàng cần phải làm chính là mài giữa để cho bản thân một lần nữa trở nên sắc bén và cứng rắn. Ít nhất cũng phải mài giữa đến độ vỏ kiếm chém ra, đối phương không đến mức lo lắng nàng đang ẩn núp ở bên trong sẽ bị chấn nát.
"Đi đi." Thẩm Nghi khẽ gật đầu.
Đối phương đã có được thực lực trấn thủ Cửu Châu, thậm chí còn khiến nàng có chút trâm mê vào cảm giác thoải mái ấy, nhưng cũng giống như Bách Vân huyện, như Thanh Châu, như những nơi Thẩm Nghi đã từng đi ngang qua lúc trước, chỉ cần rơi vào loại cảm giác thoải mái dễ chịu này, thì nàng cũng sẽ giống như những người khác trở thành một vị khách qua đường đối với hắn.
"Được rồi." Khương Thu Lan nhẹ giọng nói.
Cảm nhận được sau lưng có một cơn gió lạnh thổi quét tới, rồi lập tức tiêu tán tại chỗ. Hắn đưa tay lấy ra một viên Thủy Liên, thoáng liếc mắt nhìn qua.
Đối với một thanh kiếm sắc bén, khi mũi nhọn của vỏ kiếm đã vượt xa mũi kiếm, chẳng khác nào thanh kiếm kia đã hoàn toàn mất đi giá trị của nó, trong lòng cũng hơi có chút bi ai.
Kỳ thật, hiệu quả này rất không tệ, bởi vì nếu Đại Càn xảy ra vấn đề gì, nó có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi tới.
Hắn âm thầm kêu gọi Thanh Hoa một tiếng dưới đáy lòng.
Kim Thân Pháp Tướng lại dùng tốc độ mắt thường cũng khó nhìn thấy, để bay trở về, từ sau khi trấn áp Bạch Vũ Yêu Hoàng vào nhà tù, mấy cái lông vũ màu vàng đậm sau lưng đã khiến tốc độ của nó đạt đến cấp bậc cực kỳ kinh người.
Sau khi Thẩm Nghi thu nó vào trong chuông bạc, lúc này hắn mới lấy ra hai cái bảo cụ trữ vật vừa nhặt được trên người tu sĩ của Huyền Quang động. Trải qua chuyện Bát Phương Thực Lâu lần trước, gã vốn cho rằng Thẩm tiền bối sẽ dẫn mình đi vòng qua, né tránh đám tu sĩ không biết xấu hổ này, ai ngờ thanh niên ấy không chỉ trực tiếp chạy tới, còn liên một lúc chém chết ba vị Hóa Thần cảnh... Đây là Thẩm tiền bối lần trước vẫn yên lặng ngồi trong góc ở thực lâu sao?
Mã Quảng Sơn nơm nớp lo sợ ngồi chôm hỗm trên mặt đất, gã hoàn toàn không hiểu, rõ ràng là bọn họ định đi thăm dò động phủ của tu sĩ, vì sao đến cuối cùng lại biến thành bộ dáng này rồi?
Còn chưa tới vị trí động phủ, đã nhìn thấy tu sĩ của Huyên Quang động trước.
Kim Thân Pháp Tướng tùy ý ném một bóng người ra.
Nếu gã cũng có được thực lực như vậy, thì Nhiếp Quân có thể lên tầng chín, ít nhất gã cũng phải ngồi ở tâng tám dùng bữa.
Chẳng lẽ đám đạo hữu kia của gã lại ngã xuống trong tay Huyền Quang động rồi?
Phản ứng đầu tiên của nam nhân có nốt ruồi kia chính là lộ vẻ kinh hãi, sau đó trong mắt càng xuất hiện một mảnh kinh hoàng: "Cái này, cái này, cái này... Đám đạo hữu của ta đã hẹn ta cùng nhau đi thăm dò động phủ, mà tòa động phủ kia vốn dùng vật này làm chứng cứ."
Thẩm Nghi tùy tiện lật ra mấy bức, chỉ thấy bên trên đều vẽ sông núi. Hắn đưa mắt nhìn về phía Mã Quảng Sơn, bình tĩnh hỏi: "Đây là cái gì?"
Vốn cho rằng lần này, mình cần phải khổ tâm tìm kiếm một phen, không ngờ thần hồn đầu tiên tìm được, lại chính là một đống quyển trục mang phong cách cổ xưa.
Nhớ tới chuyện lần trước, lại khiến gã không khỏi suy nghĩ nhiều thêm mấy phần.
"Lại làm phiên ngươi một chuyện." Thẩm Nghi đưa tay ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, sau đó mở hai cái bảo cụ trữ vật kia ra.
Bọn súc sinh này! Cũng không biết xấu hổ mà tự xưng là tiên môn!
Thấy Thẩm tiền bối vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, gã vội vàng nói: 'Kỳ thật, vật này vốn không có giá trị gì, nó cùng loại với ngọc giản truyền tin, bên trong có ghi lại một câu chuyện truyền thuyết, nhưng càng thêm sinh động hơn bình thường, chỉ cần dùng thần hồn thẩm thấu vào là được."
Nghe vậy, Thẩm Nghi thoáng trâm tư một lát, sau đó dứt khoát ném một bức hoạ cuộn tròn cho Pháp Tướng Kim Thân.
Thanh Hoa phu nhân không chút do dự đã rót thân hồn vào bên trong.
Đợi chừng mấy chục hơi thở, thấy nàng cũng không phát sinh tình huống dị thường gì, thậm chí còn gật gật đầu với mình, lúc này Thẩm Nghi mới lấy một bức tranh khác tới, rót thần hồn vào bên trong giống như nàng.
Oanh! Ngay sau đó, bỗng nhiên một tiếng vù vù vang lên trong đầu hắn!
Thẩm Nghi khẽ nhíu mày theo bản năng, rồi lập tức nhìn về phía biển mây trước mắt, bên tai cũng vang lên một giọng nói to như chuông lớn.
"Biên niên sử vê chuyện Yên Vân chân nhân tông ta ra ngoài Nam Dương hàng phục yêu ma."