Chương 580: Nam Dương Tông!
Chương 580: Nam Dương Tông!Chương 580: Nam Dương Tông!
Đợi cho đến khi tiếng nói hùng hậu nọ biến mất, biển mây trước mắt hắn lập tức dạt sang hai bên, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh, hơi chắp tay về phía chân trời, lại lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.
Ngay sau đó, đồng tử trong mắt Thẩm Nghi đột nhiên co rút lại, ngay cả hô hấp cũng có chút ngưng trệ.
Chỉ thấy ở phía trước người trẻ tuổi kia, có một đường khe rãnh vô biên, giống như một cái vực sâu vạn trượng. Ở hai bên vách ngăn dốc đứng kia, lại có hai vâng mặt trăng màu trắng cực lớn đang lập lòe tỏa sáng.
Thẩm Nghi giật mình một thoáng, mới phản ứng lại, hóa ra hai vâng trăng kia chính là một đôi mắt, sau khi hắn nhìn thẳng vào sinh vật khủng bố kia, một loại cảm giác mát lạnh khiến người ta không rét mà run, đột nhiên xuất hiện trên cổ.
Rõ ràng loại cảm giác áp bách nồng đậm đến gần như hóa thành thực chất kia, đã bị bức tranh này ngăn cản, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác bản thân đã lạc vào trong cảnh tượng kỳ lạ ấy, nó chân thực đến độ, làm cho người ta hít thở không thông.
"Rốt cuộc đây là cái gì?" Thẩm Nghỉ ổn định lại tâm thần, chợt phát hiện người trẻ tuổi kia vừa có động tác.
"Đệ tử Yên Vân, phụng pháp chỉ Nam Dương tông, thỉnh yêu ma đền tội." Thanh niên mặc áo bào xanh kia lấy ra một trang giấy vàng từ trong tay áo, cẩn thận mở nó, bắt đầu đọc rõ tội trạng, sau đó, gã phất tay, ném trang giấy vàng kia đến mép vực sâu.
Đôi mắt của con yêu ma với thân hình không biết khổng lồ đến mức nào kia, nhìn chằm chằm vào trang giấy vàng, con ngươi vốn đã nhỏ bé, lại càng co rút đến mức gần như nhìn không thấy.
Người trẻ tuổi kia giơ ngón tay lên, tùy ý ấn xuống: "Trảm."
Chỉ trong một nhịp hô hấp, bỗng nhiên một đống kiếm ảnh đếm không hết lại xuất hiện ngay trên bầu trời, mỗi một thanh đều giống như một ngọn núi dốc đứng, mũi kiếm chúc xuống, bị từng chuỗi xiềng xích nối liền, tựa như những vì sao vây quanh mặt trắng, đó chính là một cái ngai vàng, ở bên trong có cắm một thanh kiếm màu tím sắc bén nhất.
Rồi mở bàn tay ra, bấm pháp quyết: "Tử Tiêu Chân Lôi nghe lệnh, tiêu diệt thứ xấu xa này."
Dường như Yên Vân chân nhân chỉ làm việc theo lệ, bởi vì sau khi đếm thầm đúng mười hơi thở, gã lại mở miệng nói: "Yêu ma nhận tội."
Nhìn thoáng qua, sẽ có cảm giác đây chính là một kho tàng kiếm khổng lồ.
Theo sau đó, một tiếng rên rỉ truyền ra từ dưới vực sâu.
Yên Vân Chân Nhân giơ tay, trang giấy vàng kia bị cuốn lên, nhẹ nhàng chui vào ống tay áo của gã.
Vô số kiếm ảnh rơi xuống, trực tiếp lấp đầy vực sâu.
Chỉ trong nháy mắt, hai vâng trăng sáng ngời kia đã ảm đạm xuống, lập tức rơi xuống đáy vực. Một luồng tinh huyết bay ra, rơi xuống phía trên trang giấy vàng đang bay lơ lửng, hệt như ấn xuống một cái dấu đỏ.
Lời nói vừa dứt, gã cũng lập tức xoay người.
Hắn cụp mắt, nhìn về phía bức hoạ cuộn tròn trên tay, trong mắt dần hiện lên một tia phức tạp.
Thẩm Nghi nhắm mắt xuống, khi một lần nữa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy Mã Quảng Sơn đang run lẩy bẩy bên cạnh mình.
Ngay sau đó, từng đám mây trắng đầy trời lại một lân nữa cuộn lại, che khuất tâm mắt của Thẩm Nghị, hết thảy đều khôi phục vẻ bình tĩnh như thường. Nếu người ở trong bức họa kia chính là "Chân nhân”, thì những kẻ từng bị hắn giết được gọi là gì? Chẳng trách Mã Quảng Sơn lại gọi người kia là truyền thuyết.
Nghe vậy, Thẩm Nghỉ lại cúi đầu, tiếp tục nhìn vào bảo cụ trữ vật. Ngoại trừ một đống tranh, bên trong đó cũng chỉ còn lại hai tờ giấy rách bị kẹp trong một đống tranh, có cảm giác người ta kẹp hai tờ giấy này vào đó rồi quên mất đến tận bây giờ.
"Nghe đồn, cũng từ đó trở đi, Ngô Đồng sơn không còn chiêu mộ đệ tử rộng rãi nữa, bọn họ chỉ lấy thiên kiêu, số lượng môn hạ đệ tử cũng bị khống chế ở khoảng mười hai người."
"Thẩm tiền bối... ngài sẽ không tin cảnh tượng kia là sự thật chứ?" Mã Quảng Sơn cười ngại ngùng một tiếng, mới tiếp tục nói: "Để ta nói cho ngài nghe vậy, thật ra đây cũng không phải là bí mật gì, đã từng có một cái Nam Dương tông, nhưng nghe nói cái tên này vừa dùng được chừng ba tháng, đã bị Thiên Yêu quật bao vây, giết đến mức chỉ còn sót lại vài người ít ỏi, sau đó, bọn họ đổi tên thành Ngô Đồng sơn, lúc này mới có thể sống sót."
"Ngươi có từng nghe nói đến Nam Dương tông kia chưa?" Thẩm Nghi nhìn về phía nam nhân có nốt ruồi đen bên cạnh.
"Lần đó đã phát sinh hỗn loạn quá lớn, dù Ngô Đồng sơn bây giờ đã là cự phách siêu nhiên, cũng vẫn được lưu truyền đến tận ngày hôm nay."
Nếu chuyện này thật sự xảy ra, thì đối với một tu sĩ như hắn, đây tuyệt đối là một loại đả kích khó có thể diễn tả bằng lời.
"Hóa Thần Đan."
"Có thể cung cấp cho đệ tử đã hoàn thành giai đoạn luyện tinh hóa khí, tuổi thọ vượt quá trăm năm nhưng vẫn chưa cô đọng được linh căn sử dụng, có thể trợ giúp ngưng luyện linh căn. Người có tuổi thọ vượt quá năm trăm, có dùng đan cũng vô dụng, có thể tìm ngoại vật tới thay thế linh căn."
"Nghiêm lệnh: những người tuổi thọ chưa vượt quá trăm năm hãy an tâm tu hành, không thể dùng đan dược này để đốt cháy giai đoạn, nó không có ích đối với đại đạo."
Thẩm Nghi xem xong đan phương, sau đó cẩn thận gấp lại, trong đầu có chút choáng váng. Cả chặng đường tu hành của hắn, từ sơ cảnh đến Hỗn Nguyên, nhưng ở bên trong tờ giấy này, nó lại được gọi chung là quá trình luyện tinh hóa khí?
"Chủ nhân, đây cũng là lần đầu tiên Thanh Hoa trông thấy bức tranh này, khẳng định không phải do thế lực khác ngụy tạo." Trong đầu Thẩm Nghi truyền đến giọng nói của Thanh Hoa phu nhân.
Đối phương cũng từng là một thành viên của Thiên Yêu Quật, tuy phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, nhưng mấy bức tranh không hợp lẽ thường, lại có số lượng quá nhiều này, nếu thực sự là hàng ngụy tạo, khẳng định nàng sẽ được nghe nói qua.
"Ta đã biết." Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, lại nhìn vê phía tờ giấy rách thứ hai.
Lần này, bảng giao diện đã có phản ứng.
[Nam Dương Hóa Hình Quyết: Chưa nhập môn]