Chương 584: Ta Chỉ Thích Thu Đệ Tử Là Một Đám Người Có Tính Cách Quái Dị!
Chương 584: Ta Chỉ Thích Thu Đệ Tử Là Một Đám Người Có Tính Cách Quái Dị!Chương 584: Ta Chỉ Thích Thu Đệ Tử Là Một Đám Người Có Tính Cách Quái Dị!
"Yên tâm đi, ta không quan tâm đứa đệ tử ký danh kia đã chết như thế nào, cũng như ngươi đã làm như thế nào để lấy được bộ công pháp này, cũng giống như sau này ta sẽ không quan tâm ngươi đã chết đi như thế nào đâu.”
"Ta chỉ quan tâm mình có thể sống được bao lâu thôi."
"Cho nên làm đệ tử của ta, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, đương nhiên, chỉ cần nhìn vừa mắt, thì quá trình không có khó khăn như bên ngoài vẫn đồn thổi." Nữ nhân kia thu hồi cuốn Thần Tiêu Chân Lôi Kiếm Pháp, sau đó dựa vào đài sen, nhẹ nhàng dựng ngón trỏ lên môi: "Ta thu đệ tử, chỉ thích thu một số người có tính cách quái dị, đạo pháp thất truyền, ta cho rằng chỉ hạng người cố chấp như vậy mới có đường ra."
"Nhiếp Quân sát tính nặng, Triều An xích tử tâm [1], Tâm Diễm thủ đoạn độc, Thanh Phong nhu nhược yếu đuối, Linh Hề Nhi lại đủ ngu ngốc, vụng về..."
[1] : xích tử tâm, có thể hiểu là một người có vẻ bề ngoài nhìn như mạnh mẽ vững vàng nhưng trên thực tế, lại vô cùng ngây ngô nhiệt huyết, luôn có thái độ quá mức lạc quan với thế sự...
"Mà ngươi, hình như có chút cuồng, mặc dù bọn họ đều rất cuồng vọng, nhưng ngươi lại không giống, ngươi là chân chính không để chúng ta vào mắt, trong lòng không có cảm giác kính sợ."
Khương Thu Lan yên tĩnh nghe lời đối phương nói.
Sau đó, nữ nhân kia chậm rãi nhắm mắt lại, nàng rất tò mò vì sao đối phương lại có hành động như vậy, nên mới gọi người dẫn đối phương vào đây. Đến bây giờ, khi nhìn thật kỹ mới phát hiện, hóa ra Khương Thu Lan này cũng không phải là cố gắng nhẫn nhịn đựng, cố ý bày ra tư thái như vậy để hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Thanh Phong chân nhân vội vàng tăng tốc, chạy trốn tới sau lưng Nhiếp Quân, cũng thuận tiện đẩy Đường Nguyên đang trốn sau lưng mình ra: "Nhát như chuột! Ngươi làm vi sư mất mặt quá!"
"Ngồi một lát đi, chờ Linh Hề Nhi hết giận, ngươi lại tự đi tìm một chỗ yên tĩnh xây nhà gỗ cho mình."
Đúng vào lúc này, ở trên đỉnh núi.
Khương Thu Lan thấy vậy, cũng bình tĩnh hơn, nàng tìm một nơi thoải mái dễ chịu, lập tức ngồi xuống. ...
Từ đầu tới cuối, nữ nhân kia đều không cho Khương Thu Lan có bất kỳ cơ hội nói chuyện nào, đã tiếp tục chợp mắt rồi.
Linh Hề chân nhân lạnh lùng chăm chú nhìn vào vào thiếu niên đang chậm rãi đi về: "..."
Điều này càng khiến nàng hiếu kỳ thêm mấy phần.
Mắt thấy hai người đang giằng co căng thẳng, khóe môi Đồng Tâm Xuyến khẽ nhếch, tạo thành một nụ cười âm u, đầu ngón tay gã nhẹ nhàng lắc lư, vân vê một sợi tơ vàng.
"Nếu ta không để nàng đi tìm ngươi thì sao?" Linh Hề chân nhân híp mắt lại, lạnh giọng nói.
Nghe vậy, Nhiếp Quân tùy ý vẽ một đường kiếm hoa lên không trung, lại chữa mũi kiếm về phía đại sư tỷ, nhíu mày nói: "Ngươi thử xem?"
"Thôi đủ rồi." Rốt cuộc Nhiếp Quân cũng đưa tay ra gọi thanh Huyền Kiếm dưới đất vào trong lòng bàn tay mình: "Đợi lát nữa nàng đi ra, hãy bảo nàng tới gặp ta, ta có việc muốn hỏi."
Nhưng đó cũng là chuyện bình thường.
Đợi lát nữa xem ai rơi xuống hạ phong, gã sẽ nhân cơ hội quất cho một roi.
"Chậc chậc." Thanh Phong tò mò thò đầu ra, chẳng lẽ hôm nay hai người ấy sẽ đánh nhau thật?
Đại sư tỷ cảnh giới cao hơn, mãi vẫn chưa nắm bắt được dấu vết của đạo cung. Nhiếp Quân chưa đột phá cảnh giới viên mãn, nhưng Tử Tiêu Thần Lôi Kiếm cung lại mơ hồ có hình thức ban đầu rồi, hai người này xem như lực lượng ngang nhau.
Lúc trước, sư phụ gặp nạn, được một hộ nông dân thu nhận, chờ điều dưỡng thân thể cho tốt, ngài dứt khoát nhận nữ nhi của hộ nông dân kia làm đệ tử.
"Đang ngủ... A không phải, ta bị thương!" Dư Triêu An thấy mọi người nhìn mình, đột nhiên không biết nên nói gì nữa, gã vội vàng tìm một cái cớ: "Được rồi, ta lại đi một chuyến tới Thiên Yêu quật đây, nhưng mà các ngươi đừng quên, sư phụ nhốt các ngươi lại, không phải để cho các ngươi lơ là thả lỏng, là để phòng ngừa đến lúc đó U Vĩ lại dẫn theo một đám Yêu Hoàng đi ra trả thù. Nếu bởi vì một số chuyện nhàm chán kiểu này mà các ngươi tự làm mình bị thương, thì cứ chờ xem đến lúc đó sư phụ sẽ xử lý các ngươi như thế nào."
"Cả hai bớt nóng nảy đi." Rốt cuộc Dư Triều An cũng tỉnh ngủ, chạy từ trong nhà gỗ ra: "Mấy sư huynh sư tỷ khác còn đang bận rộn ở Thiên Yêu quật, thế mà các ngươi không tu luyện cho tốt, lại ở chỗ này muốn phát sinh nội chiến."
Hôm nay ngay cả thứ duy trì sự kiêu ngạo của nàng là tấm lệnh bài kia cũng bị Khương Thu Lan khiêu khích rồi, nói không chừng lần này nàng thực sự nổi giận đó.
Nhưng thực lực lại bị Nhiếp sư huynh dễ dàng đuổi kịp.
"Vừa rồi ngươi đang làm gì vậy?" Đồng Tâm Xuyến thấy bầu không khí khẩn trương vừa rồi đã bị người ta cắt đứt, lập tức bất mãn liếc qua.
Có thể nói, đại sư tỷ vẫn một mực đi theo sư phụ từ nhỏ đến lớn, rất được sủng ái và nuông chiều, luôn coi đám sư huynh đệ bọn họ là hàng tiểu bối.
Âm!
Dư Triều An nhìn đại sư tỷ đóng sập cửa đi vào, lại lườm qua đám người kia một cái, lúc này mới cưỡi mây bay về phía Thiên Yêu quật. ...
Thiên Yêu quật.
Dùng Quỷ Phủ Thần Công tạo ra một tòa động phủ rộng rãi trong núi, linh khí trong động phủ đồi dào, còn mang theo một chút mùi vị tanh tưởi.
Trên ngai vàng chạm trổ kim ngọc có một tấm thảm thật dày phủ kín lên, sáu con yêu ma với tư thái thướt tha nở nang, đang quấn trên thân một con lợn trắng khổng lồ.
Nó thò bàn tay thô ráp ra vuốt ve bả vai một con sư tử cái, càng vuốt ve càng dùng sức, dường như muốn bóp nát đối phương. Nghe con sư tử cái truyền ra tiếng hừ hừ, con heo to lớn màu trắng như tuyết hài lòng cười ra tiếng: "Hự, thoải mái."
Hai con sư tử con hèn mọn nằm sấp trước cửa động phủ, không dám ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn trên bảo tọa kia.
"Thế nào, vẫn còn nhớ nhung con sư tử ngu xuẩn kia sao? Là bổn hoàng đối xử với ngươi không tốt hả?"
Trư yêu đưa tay xuyên qua dưới nách sư tử cái, trực tiếp ôm nó đặt lên đùi mình, nhìn nó muốn giãy giụa theo bản năng, trong mắt trư yêu nổi lên một mảnh hàn quang, bàn tay to lại lần nữa ấn xuống, muốn lật ngược con sư tử cái lại.