Chương 585: Nói Cho Bản Hoàng Biết, Tốt Đến Mức Nào?
Chương 585: Nói Cho Bản Hoàng Biết, Tốt Đến Mức Nào?Chương 585: Nói Cho Bản Hoàng Biết, Tốt Đến Mức Nào?
Nghe tiếng kêu rên rất nhỏ truyền ra, mấy con nữ yêu còn lại chỉ có thể ra sức hầu hạ, khiến cho con heo lớn màu trắng như tuyết kia cười đến run rẩy cả người, cuối cùng, nó cũng ném mấy thi thể của tu sĩ tới: "Hẳn là các ngươi đã đói lắm rồi, đại dược thân thể thượng hạng này, thưởng cho các ngươi."
Nghe vậy, hai con sư tử con vẫn đang duy trì nguyên hình, từng chút từng chút bò qua, hệt như chúng nó đang muốn chọc cho con heo trắng nọ vui vẻ, nên vừa cắn một miếng lại ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái.
Con sư tử cái kia cũng kiệt sức bò xuống từ trên người con lợn rừng trắng, bắt đầu gặm từng miếng từng miếng máu thịt, mãi cho đến khi nuốt Đạo Anh giống như Ngọc Oa Oa vào trong miệng.
Sau đó, trong ánh mắt hờ hững của con heo trắng, nó lại ngoan ngoãn trở về trên người đối phương.
"Bổn hoàng đối đãi với ngươi có tốt không?" Con heo lớn trắng như tuyết lại há to miệng hỏi.
Con sư tử cái run rẩy ngước mắt nhìn lên, đang chuẩn bị ngẩng đầu, lại nghe được một chuỗi những tiếng bước chân chậm chạp tiến vào.
"Tốt đến mức nào?" Chỉ thấy một thân thể hùng vĩ cao tám trượng bước vào gian động phủ rộng rãi này, cả người nó nhuốm đầy máu, một đôi con ngươi dựng thẳng màu vàng đang bình tĩnh nhìn về phía ngai báu.
"Phu quân..." Con sư cái cái vô thức lên tiếng nói nhưng lời còn chưa nói xong, đã bị con heo lớn màu trắng như tuyết kia đưa tay lên bóp miệng.
Kim Tình Sư Hoàng được xem như kẻ mạnh nhất trong hàng ngũ Hóa Thần sơ kỳ, nhưng ở trước mặt vị này, lại có chút không đủ nhìn.
"Ai nha, huynh đệ đã trở về rồi?" Trong mắt con trư yêu lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh, đã khôi phục lại bình thường, nó liếc mắt nhìn xuống dưới thân, lạnh nhạt nói: "Tiếp tục."
Hai con sư tử con đang phủ phục dưới chân nó, sư tử cái cũng rưng rưng nhắm mắt lại.
"Bản Hoàng nhàn rỗi đến nhàm chán, mới đến động phủ của huynh đệ chơi một buổi, hẳn là ngươi sẽ không để ý chứ?" Con heo trắng vừa cười vừa tiếp tục xoa nắn thân thể con sư tử cái.
Một đám nữ yêu đưa mắt nhìn con heo trắng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Kim Tình Sư Hoàng toàn thân đầy rẫy vết thương kia, cuối cùng vẫn cẩn thận từng li từng tí tiếp tục hầu hạ trư yêu.
Phải biết rằng con trư yêu này chính là Yêu Hoàng ở quật thứ ba mươi chín. Nhìn như chỉ kém một bậc, nhưng trên thực tế lại không phải vậy.
Hai con sư tử con sợ hãi quay đầu lại, nhưng vẫn duy trì tư thế chắp tay như hai con chó. Đám nữ yêu còn lại đều run lẩy bẩy.
Yêu hồn sư tử nhìn vê phía chủ nhân, nó nuốt Yêu Ma Bản Nguyên để tái tạo hồn phách, cũng tương đương với đã trải qua vạn năm tẩy lễ, hơn nữa, nó cũng chỉ là một luồng tàn hồn còn chưa hoàn toàn bổ sung đầy đủ, nên khi chứng kiến cảnh tượng này, cũng không có biểu hiện gì khác thường, trong lòng chỉ có chút hiếu kỳ, không biết chủ nhân sẽ xử lý tình huống này ra sao.
"Chủ nhân, nếu là ta, sẽ tạm thời rời khỏi động phủ."
"Huynh đệ." Đến cuối cùng, con Bạch Trư cũng nở nụ cười, nó đưa tay gạt con sư tử cái trên người ra: "Có phải ngươi bị đụng đầu rồi?"
Lấy sự hiểu biết của nàng về chủ nhân, thì Kim Tình Sư Hoàng sẽ lập tức dọn vào ở bên trong quật thứ ba mươi chín.
"Ta hỏi ngươi, tốt đến mức nào?" Con sư yêu có hình thể hùng vĩ kia chậm rãi đi về phía bảo tọa, dưới cái nhìn soi mói lạnh lùng của heo trắng, nó đặt hai tay lên bảo tọa, đứng từ trên cao nhìn xuống, cất giọng khàn khàn có mang theo vài phần hàn ý: "Nói chuyện."
Thanh Hoa không nói gì, chỉ yên lặng treo lơ lửng tại chỗ.
Nó thừa nhận là mình nghe được tin tức sai, cho rằng con sư tử ngu xuẩn này đã bị tu sĩ chém giết. Nhưng vậy thì đã sao?
Rồi dưới tư thế nhìn như bình tĩnh của nó, con trư yêu vừa mới đứng lên được một nửa thân thể đã bị ấn xuống, ngồi trên bảo tọa.
Từ khi nào phụ hoàng đã trở nên hung mãnh như vậy rồi?
Hai con sư tử con cũng cong lưng lên, tâm trạng căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy.
Đám nữ yêu cảm nhận được đống thịt mỡ trong lòng bàn tay mình bắt đầu rung động. Là con trư yêu như một ngọn núi nhỏ kia đang chậm rãi đứng dậy, trong mắt các nàng lập tức lóe lên vẻ sợ hãi ngập tràn.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên nhịp hô hấp của bọn chúng lại ngưng bặt. Chỉ thấy phụ hoàng đang không nhanh không chậm đưa tay lên, bóp lấy cổ trư yêu.
Sai thì sai thôi, chẳng lẽ còn phải xin lỗi hả?
Phải biết rằng, trong đám yêu ma, ngoại trừ thiên phú thân thông thì yêu thân cường hãn chính là tiêu chuẩn duy nhất để phân chia thực lực cao thấp. Mà giờ khắc này, con mắt của Bạch Trư đang trợn lên, thịt mỡ toàn thân điên cuồng run rẩy, nó dùng cả hai tay nắm chặt lấy cổ tay của sư yêu, sau đó điên cuồng võ.
"Thả... Thả..."
Từ khi nào con sư tử ngu xuẩn này lại có được thực lực cường đại như vậy?
Nó lại mang đến cho trư yêu loại cảm giác vô lực hệt như khi đối mặt với những con Đại Yêu có thể sánh ngang với Hóa Thần hậu kỳ.
"Lớn tiếng chút, bản Hoàng không nghe thấy." Kim Tình Sư Hoàng cúi người nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bạch Trư, vẻ mặt hờ hững, lại chậm rãi để lộ ra hàm răng nanh sắc bén bên trong. Đồng thời, móng vuốt trên tay nó càng lún càng sâu, mãi cho đến khi nắm lấy đoạn xương cổ của trư yêu.
"Nói cho bản Hoàng biết, tốt đến mức nào?" Bỗng nhiên con sư tử nọ lại phát ra một tiếng rít gào, rồi "răng rắc" một tiếng, hung hăng bẻ gãy cổ trư yêu.
Lại thấy tia quang mang sắc nhọn từ trong đôi mắt màu vàng nồng đậm ướt át kia, hung hăng đánh thẳng vào con mắt lồi ra ngoài của nó.
Phụt! Phụt!
Toàn thân Bạch Trư không ngừng run rẩy, mãi cho đến khi hai tay vô lực rủ xuống.
Đám nữ yêu xung quanh sợ tới mức vội vàng bỏ chạy tứ tán. Sư tử cái xụi lơ trên mặt đất. Hai con sư tử non cũng kinh hãi đến độ gần như không thể nhúc nhích nổi.
Rất nhanh, chúng nó đã nhìn thấy phụ hoàng hé miệng, chậm rãi xé rách thân thể con heo trắng, cho đến khi cẩn thận tỉ mỉ nuốt trọn cả thân thể nó vào bụng mình, ngay cả một giọt huyết tương cũng không lãng phí.