Chương 590: Trương Tuyên Ngạn!
Chương 590: Trương Tuyên Ngạn!Chương 590: Trương Tuyên Ngạn!
"Nghe pháp... Nghe pháp... Sao ta lại ngu dốt như thế, lại tin vào lời lẽ hoang đường của Huyền Quang động?” Có người gào thét, nhưng chỉ có thể giãy giụa đứng lên, sau đó thuận theo con đường trước mặt, tách khỏi những người còn lại, một mình lảo đảo chạy về phía trước.
"Chư vị đạo hữu, bảo trọng." Người bên ngoài cũng cố nén đau nhức lắc lư đứng dậy, không dám dừng lại một chút nào.
Lúc trước, bọn họ nhận được thiệp mời, nội dung nói là Trương Tuyên Ngạn chân nhân của Huyền Quang động vừa rời khỏi bế quan, vân du đến nơi đây, nguyện ý chia sẻ chút tâm đắc tu hành.
Không ngờ khi có mặt ở địa điểm ghi trong thiệp mời, một câu pháp bọn họ cũng không nghe được, lại bị người ta bắt ăn vào một viên Thanh Tâm Tĩnh Thần Đan, sau đó bị đưa đến Thiên Yêu quật này.
Ai có thể ngờ nổi, đây lại là chuyện mà một vị đại tu sĩ huyền bào của tiên môn có thể làm ra?
Nhưng đã đến giờ phút này, có mắng thêm nữa cũng là vô nghĩa, bọn họ chỉ hy vọng mình có thể thoát khỏi tay yêu ma, sau đó tìm phương pháp phá giải cấm chế trong cơ thể.
Điều duy nhất khiến trong lòng mọi người cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chính là cho tới bây giờ, cả đám vẫn không cảm nhận được khí tức của yêu ma... Chẳng lẽ chúng nó đã quên mất nơi đây rồi?
"Rốt cuộc ngươi có động thủ hay không?" Vào giờ phút này, Ngân Bối Viên Hoàng đưa mắt nhìn con sư tử vẫn đang chậm rãi đi dạo bên cạnh, rốt cục cũng có chút không nhịn được nữa: "Đừng quên, ngươi đã giết Man Sơn, nếu chuyện này còn làm không xong, Lôi Đề Yêu Hoàng sẽ lấy đi cái đầu của ngươi."
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên thân hình khổng lồ của nó chợt ngưng lại, thân thể vốn đã còng xuống, hiện giờ chân trước còn chậm rãi chạm đất luôn.
Thẩm Nghi tùy ý liếc nó một cái, lại lười phản ứng với đối phương.
Nó vốn định chờ cho Kim Tình Sư Hoàng rời đi, sẽ lôi kéo con gấu đen này cùng hành động, nếu phía trước thật sự có mai phục, khẳng định là đối phương sẽ không để mắt tới hai đứa bọn nó trước. Không ngờ con sư tử này nhìn bề ngoài có vẻ cuồng vọng như thế, mà lúc hành động lại cứ như thuốc cao bôi trên da chó, không thể nào cắt đuôi được.
"Xuy!" Ngân Bối Viên Hoàng chợt quay người nhe răng với nó, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.
"Ta nói này, hai đứa các ngươi có cần thiết phải làm như vậy hay không?" Con gấu đen khẽ liếm môi, có chút không kiềm chế được lửa giận: "Các ngươi có nghĩ đến một trường hợp khác, đó là nơi này vốn không có cái bẫy gì cả, chỉ đơn thuần là người của Huyền Quang động không dám tới mà thôi? Ta không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này đâu."
"Ta chỉ thuận miệng nói bậy mà thôi, tất cả đều do các ngươi định đoạt." Gấu đen bị tiếng gâm này làm giật nảy cả mình, nó vội vàng dời ánh mắt đi.
Đối mặt với lời nói nhìn như bình tĩnh, lại tràn ngập cảm giác khinh miệt như vậy, Ngân Bối Viên Hoàng chẳng những không tức giận, ngược lại nó còn từ từ lui về sau lưng con gấu đen một bước, rồi tiện tay nắm chặt lại, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một thanh binh khí cổ quái với hai đầu đều là mũi thương. Cùng thời điểm ấy, nó cũng phát ra một tiếng cười có phần miễn cưỡng: "Từ khi nào đám đại tu sĩ huyền bào các ngươi cũng dám đến đây rồi? Thế nào, không sợ ngã xuống ở nơi này, rồi bị Ngô Đồng sơn chèn ép cả đời hả? Bổn hoàng còn nhớ, trong tông môn của các ngươi cũng chỉ có tổng cộng là bốn tên huyền bào chân nhân thôi?"
Chỉ thấy từ phía xa xa, bóng người mặc huyền bào đang chậm rãi đi tới. Rõ ràng phải đối mặt với ba con Yêu Hoàng khủng bố kia, nhưng trên mặt gã lại lộ vẻ ung dung bình thản như thường.
Trong khi nữ nhân đang đi phía sau Trương Tuyên Ngạn, lại lộ vẻ mặt u ám, muộn phiền, tựa như đang tự trách chính mình vì không thể giúp đỡ được sư phụ.
"Không dám tới hả? Vì sao lại không dám chứ? Là bởi vì mấy đứa các ngươi sao?"
"Nếu đã gặp sư tôn ta, còn không buông binh khí xuống? Nói không chừng các ngươi vẫn có thể giữ lại được một cái mạng." Nữ tu Huyền Quang động lạnh giọng trách mắng.
Có thể khiến chúng tách ra đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu thực sự không làm được, thì thật ra ảnh hưởng cũng không lớn.
Kẻ mạnh nhất trong ba con Yêu Hoàng kia chính là Ngân Bối Yêu Hoàng ở quật thứ ba mươi bốn, hai con còn lại căn bản không đáng nhắc tới.
"Tuyên Ngạn vẫn chưa bước vào Hóa Thần hậu kỳ, không được quan trọng như những gì chư vị vẫn nghĩ đâu." Trương Tuyên Ngạn không nhanh không chậm võ võ tay áo: "Nhưng đối phó với mấy con cá thối tôm ươn như các ngươi, lại dư dả."
Nghe được lời ấy, con gấu đen kia lại đưa mắt nhìn về phía sau.
Bởi ngay trong phút chốc ấy, một bên móng vuốt bén nhọn đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng vỗ thẳng vào đầu nó.
Ngân Bối Viên Hoàng chỉ nói một câu, đã chuyển dời lực chú ý của đối phương lên người Kim Tình Sư Hoàng, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời hai chân căng cứng, nó đã làm tốt chuẩn bị sẽ rút lui bất cứ lúc nào.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Trương Tuyên Ngạn đã lập tức rơi xuống người con sư tử cao lớn kia. Chỉ thấy hắn vẫn thản nhiên như không, thoạt nhìn có vẻ con sư tử này không đáng để chú ý, kì thực vẻ trấn định trên mặt hắn lại hơn xa hai con yêu khác.
Thiếu chút nữa, Ngân Bối Viên Hoàng đã không nhịn được trực tiếp đâm ra một thương đánh nát cái đầu gấu kia. Nhưng trong lúc quan trọng như thế này, nó vẫn cố nén lửa giận, cao giọng nói: "Nếu là trước kia, đúng là ta có sợ ngươi vài phần, nhưng hiện giờ tu vi vị Kim Tình sư huynh của ta đã tăng mạnh, nếu thật sự động thủ, chưa chắc ngươi đã chiếm được chỗ tốt đâu."
Nhưng điều khiến nó hoàn toàn không ngờ tới lại phát sinh...
Một tiếng "rắc" trầm đục vang lên!
Xương đầu của Ngân Bối Viên Hoàng trực tiếp vỡ vụn, toàn bộ thân thể nó âm ầm nện xuống đất.
Nhưng thân là Yêu Hoàng, trình độ cứng cỏi của tính mạng chúng nó vượt xa tu sĩ. Bởi vậy, nó lập tức xoay người cầm thương đâm lên trên theo bản năng.
Được yêu lực gia trì, thanh trường thương kia trực tiếp bộc phát ra uy thế kinh người, muốn phá núi đoạn sông, đáng tiếc, lại lập tức bị một bên móng vuốt khổng lồ nắm chặt lấy chuôi thương.