Chương 591: Tàn Nhẫn!
Chương 591: Tàn Nhẫn!Chương 591: Tàn Nhẫn!
Rầm —— Thẩm Nghi dùng một tay cầm thương, còn cẳng chân dứt khoát đạp mạnh một cước vào ngực nó, khiến thân thể con vượn già kia cong xuống, trực tiếp phun ra một ngụm huyết tương tanh hôi.
Nó sợ hãi trợn tròn mắt nhìn tới, lại đối diện với một đôi mắt màu vàng rực rỡ. Dưới ánh mắt của Sư Hoàng Kim Tình, cả người nó như rơi vào hầm băng, chỉ có thể thê lương thét lớn: "Con mẹ nó, ngươi dám phản bội?"
Câu trả lời dành cho Ngân Bối Viên Hoàng chính là ánh mắt tàn nhẫn của con sư tử nọ. Hắn cúi người xuống, trực tiếp đưa tay nắm lấy đầu Viên Hoàng, rồi đột nhiên, năm ngón tay đâm thẳng xuống.
Phải biết rằng, từ lúc Cửu Yêu Hóa Ma Đại Pháp viên mãn, thân hình đã trải qua tôi thể của Thẩm Nghi hoàn toàn có khả năng phát ra lực đạo lớn gấp hai lần Thanh Linh Yêu Hoàng. Về sau này, khi hắn đột phá Hóa Thần, chín con Tiên Yêu kia cũng một lân nữa đạt được nhảy vọt.
Ít nhất là ở cấp bậc Hóa Thần trung kỳ này, không có bất cứ một con yêu ma nào có thể đọ sức với hắn.
"Ngao!" Ngân Bối Viên Hoàng bị nắm đầu xách lên, chỉ có thể bật ra một tiếng rít gào tràn đầy thống khổ từ trong kế răng.
Bộ lông màu xám bạc trên lưng nó nhanh chóng sinh trưởng, đồng thời hình thể cũng bạo tăng, rất nhanh đã cao lớn như con sư tử nọ.
Hai cánh tay thật dài, dày cộm như cả núi thịt chông chất lên nhau của nó, điên cuồng đánh vào ngực bụng sư tử, mạnh mẽ phá vỡ tầng cơ bắp rắn chắc kia, rồi hung hăng xuyên vào thân thể con sư tử ấy. Nhưng nó lại không có chút vui sướng nào, ngược lại trong lòng càng thêm sợ hãi.
Lớp lông bờm màu vàng của sư tử yêu đã bị máu tươi nhuộm ướt, bên trong có máu của Ngân Bối Viên Hoàng, cũng có máu của chính hắn.
Giống như một loại Huyễn Hình Thuật nào đó, ngay cả dòng huyết tương phun ra kia cũng không mang theo một chút nhiệt độ nào, có cảm giác đâu chính là biểu hiện giả dối do đối phương cố ý tạo ra.
Nó nghĩ mãi mà không rõ...
Con gấu đen run rẩy nhìn một màn trước mắt, toàn bộ đại não của nó đã rơi vào hỗn loạn giống như một đống hồ nhão.
"Hắn không phải Kim..." Lời còn chưa dứt, con sư yêu hùng vĩ cao tám trượng kia đã bóp nát cái đầu của nó.
Nhưng rất nhanh sau đó, bỗng nhiên con gấu đen lại quay người muốn chạy trốn, vấn đề là nó còn chưa kịp nhấc chân sau lên, hai tay Thẩm Nghi cầm thương, đã trực tiếp đâm thẳng vào đầu nó, đóng đỉnh con gấu đen kia xuống mặt đất!
Vì sao... xúc cảm này lại giả dối đến vậy?
Mãi cho đến khi con gấu đen dưới chân đã bị đâm đến hoàn toàn thay đổi nguyên trạng, chết đến không thể chết lại, Thẩm Nghi mới thở dài một hơi, dường như có chút kiệt sức, hắn tiện tay ném thanh trường thương kia xuống đất.
Cơ bắp chậm rãi phun trào trên phần lưng to lớn, hắn không nhanh không chậm lại lặp lại động tác rút thương ra, sau đó hung hăng đâm xuống.
Ở trong tay hắn, thanh trường thương kia càng giống như một thanh đoản nhận hơn.
Vết thương bị đánh xuyên qua ngực bụng càng tăng thêm vài phần hung tính của Kim Tình Yêu Hoàng.
Nữ tu Huyền Quang động đã từng chứng kiến cảnh tượng yêu ma tương tàn, nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng một con yêu ma hành hạ đến chết một con yêu ma khác như vậy.
"Ừng ực."
Tiếng trường thương rơi xuống đất, cùng với tiếng nuốt nước bọt gần như vang lên cùng một lúc. Leng keng.
Cảm nhận được đôi mắt màu vàng kim của con sư tử kia nhìn qua nơi này, bỗng nhiên nàng lại thoáng rùng mình một cái, may mà có sư phụ ở bên cạnh, lúc này nàng mới ráng chống đỡ được thân thể, hơi có chút lo lắng nói: "Coi như ngươi thức thời, còn... Còn không mau quỳ xuống đầu hàng?”
Gã cũng không quá chắc chắn.
[1] : họa thủy đông dẫn là dùng thủ đoạn nhất định, để bản thân không chịu tổn thất, mà cho người khác thay mình hứng chịu tổn thất.
Chỉ vì Ngân Bối Viên Hoàng có hiềm nghi họa thủy đông dẫn [1], mà con sư tử này đã không chút do dự trực tiếp chém giết hai đồng bạn của mình, tàn nhẫn như thế, ngay cả gã cũng có điểm thua kém đối phương.
Trương Tuyên Ngạn trâm mặc xem xong cảnh tượng này, nhưng ngại mặt mũi, gã cũng không để lộ vẻ kinh ngạc trong lòng ra mặt.
Một con Yêu Hoàng như vậy sẽ thành thành thật thật chịu đâu hàng sao?
Nhưng thoạt nhìn, đối phương đã bị thương không nhẹ. Một kích toàn lực nện xuống của Ngân Bối Viên Hoàng rất mạnh, ngay cả gã cũng không thể cứng rắn chống đỡ, vậy mà đối phương lại không có ý né tránh?
Nhìn thẳng vào vết thương khủng bố xỏ xuyên qua phần bụng kia cũng đủ thấy tính nghiêm trọng của một đòn vừa rồi, ngay cả nội tạng đang nhúc nhích cũng mơ hồ có thể thấy được mà?
Thẩm Nghi chậm rãi bước chân về phía hai người.
Giờ phút này, thân hình cao lớn cường tráng như một tòa lầu của hắn lại mang theo một chút suy yếu tựa như lung lay sắp đổ.
Mãi cho đến khi hắn đến trước mặt hai người, Trương Tuyên Ngạn với nhịp hô hấp bình thường, hờ hững ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ cần kẻ trước mắt không phải bị điên, thì khẳng định là hắn sẽ đối địch với gã ngay trong trạng thái này.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, rốt cục gã cũng nhíu mày, thân hình đột ngột biến mất tại chỗ. Bởi gần như cùng một khoảng thời gian, bàn tay to lớn của đối phương đã ầm ầm rơi xuống ngay tại vị trí gã vừa đứng!
Lấy bàn tay của sư tử yêu làm trung tâm, nơi tâm mắt quét tới, mặt đất đều rạn nứt, tựa như vô số con rồng đất cùng lúc cuộn mình bên dưới, khiến cho toàn bộ mặt đất đều trở nên dữ tợn đến đáng sợ.
"Hóa ra vẫn còn giữ lại sức." Trương Tuyên Ngạn treo lơ lửng trên trời, nhìn cảnh tượng dọa người dưới chân, mí mắt nhẹ nhàng giật giật hai cái.
Mãi cho đến khi trông thấy một chưởng này, trong lòng gã mới có thêm mấy phần đề phòng.
Bởi vì đó không thể là lực đạo do một con Yêu Hoàng ở quật thứ bốn mươi thi triển ra được.
Nói khoa trương một chút, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ dựa vào dấu vết để phán đoán, thì thậm chí gã sẽ cho rằng đây là tác phẩm của một con Đại Yêu ở quật trước hai mươi.