Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 592 - Chương 592: Không Hổ Là Yêu, Không Bị Đánh Thì Không Biết Đau!

Chương 592: Không Hổ Là Yêu, Không Bị Đánh Thì Không Biết Đau! Chương 592: Không Hổ Là Yêu, Không Bị Đánh Thì Không Biết Đau!Chương 592: Không Hổ Là Yêu, Không Bị Đánh Thì Không Biết Đau!

"Nhưng mà chậm quá." Trương Tuyên Ngạn lắc lắc đầu, khóe môi lại nhếch lên, để lộ ra một tia hàn ý.

Nhưng có vẻ như xuất phát điểm của luồng hàn ý này vốn không phải tới từ cái chết của đệ tử, mà vì vừa rồi, suýt chút nữa gã đã bị một con yêu ma lừa gạt.

"Yêu ma chính là yêu ma, bảo địa linh tú như thế lại bị các ngươi chiếm đoạt, đúng là phí phạm của trời."

Thẩm Nghi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Tuy lời nói kia khá là trào phúng, nhưng trên thực tế, nó lại là sự thật.

Môn công pháp na di đối phương vừa thi triển, nhìn như bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng nó đã vượt ra khỏi phạm vi lý giải của Thẩm Nghi rồi, dưới khoảng cách ngắn như vậy, hắn còn dùng toàn lực đánh ra một đòn, nhưng vẫn để cho đối phương đào thoát.

Đoán chừng, môn công pháp kia cũng là đồ vật do Nam Dương tông lưu lại.

Lại nói, hai bên vốn là kẻ thù, nếu có thể cầm được đầu của đối phương mang về, cũng có thể giúp cho địa vị của hắn ở bên trong Thiên Yêu quật tiến thêm một bước.

Trong nháy mắt, khi nhìn thấy tu sĩ Huyền Quang động kia, rốt cuộc hắn cũng có một cái cớ để trảm yêu rồi, vì vậy hắn không do dự thêm nữa, cứ cầm được thọ nguyên của yêu ma trước lại nói sau.

Nói không chừng, mục đích của gã chính là muốn tìm kiếm manh mối về cái chết của đám môn hạ đệ tử nhà mình.

Thêm nữa, kẻ này dùng loại tư thái như vậy, xuất hiện ở nơi đây, rõ ràng là có mưu đồ khác.

Còn hiện tại, nếu đối phương là một tu sĩ khác, hẳn là hắn sẽ xoay người rời đi, nhưng đối phương lại là người của Huyền Quang động...

Tạm thời, Thẩm Nghi còn không muốn vì phiên phức khác mà phải quay về Đại Càn, có thể giải quyết xong ở đây đương nhiên là tốt nhất.

Nhưng đương nhiên Thẩm Nghi cũng không tự coi nhẹ chính mình. Dù sao công pháp tôi thể cũng chỉ là một trong số những loại thủ đoạn trên tay hắn mà thôi.

"A." Trương Tuyên Ngạn thấy con sư yêu kia đánh tới, trong mắt thoáng lóe lên một tia châm chọc.

Nếu đã bị nhìn thấu, hắn cũng không cần thiết phải ngụy trang nữa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lập tức điều chỉnh khí tức, lại bay lên không trung. Hắn cũng rất muốn biết, sau khi nhận được gia tăng lớn như thế, rốt cuộc là hiện tại, thực lực của hắn đã được tính là tu sĩ cấp bậc gì rồi.

Trên đại ấn không ngừng tản ra từng luồng âm sát chỉ khí, mang theo uy thế hùng hồn đập thẳng xuống đầu con sư yêu kial

"Không hổ là yêu, không bị đánh thì không biết đau." Dứt lời, gã lại nhẹ nhàng vung tay áo lên: "Huyền Minh Ấn."

Một cái ấn vuông u ám trực tiếp bị Trương Tuyên Ngạn ném ra từ trong tay áo, lăn lộn rồi rơi xuống phía dưới. Chớp mắt một cái, cái ấn vuông kia đã hóa thành một vật khổng lồ dài rộng hơn mười trượng, với những hoa văn điêu khắc cực kỳ tinh mỹ bên trên, bốn phía đều khắc những con dị thú sinh động mà dữ tợn, ngay cả con mắt của chúng cũng có thể chớp được.

Phàm là một kẻ có đầu óc, chỉ cần nhìn thấy phương thức dịch chuyển vừa được gã thi triển ra thôi, cũng nên biết trình độ sâu cạn giữa hai bên rồi. Rất nhanh sau đó, hệt như vừa xông phá khỏi một tầng gông cùm xiềng xích nào đó, hư ảnh Tiên Lang mạnh nhất trong đám Tiên Yêu trực tiếp xuất hiện trên cánh tay hắn.

Tại khoảnh khắc đại ấn kia đóng xuống, bỗng nhiên bên tai hắn lại vang lên tiếng thú rống, phảng phất như bản thân đã rơi vào chốn Âm Hàn Luyện Ngục, trong lúc nhất thời không thể động đậy nổi.

Và tới tận thời khắc này, cuối cùng Thẩm Nghi cũng biết được nguyên nhân trong đó.

Tuy thanh danh của Thanh Phong chân nhân khá là hiển hách, nhưng trên thực tế gã còn chưa chân chính bước vào cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, nghĩa là dù thực lực của Thanh Khâu lão tổ yếu hơn gã, thì chênh lệch giữa hai bên còn không lớn đến một cảnh giới. Vậy mà Thanh Phong chân nhân chỉ cần lắc lắc cái chuông trong tay, là có thể chèn ép khiến cho Thanh Khâu lão tổ không thể động đậy được.

May mà đám Tiên Yêu trong cơ thể hắn lại giống như vừa bị khiêu khích, cả đám cùng nhau bộc phát ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc. Yêu lực hùng hồn và ma huyết đều sôi trào.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy đại ấn, không hiểu sao Thẩm Nghi lại nhớ tới cái chuông lần trước ở trong tay Thanh Phong chân nhân.

Thẩm Nghi hung hăng đánh khuỷu tay phải ra, không ngờ tốc độ rơi xuống của Huyền Minh Đại Ấn kia lại hơi giảm xuống, thậm chí còn lui về phía sau vài thước.

Trương Tuyên Ngạn bắt được một chút biến hóa bé nhỏ không đáng kể này, đột nhiên trong lòng lại xuất hiện vài phần bất an.

Huyền Minh Ấn chính là đại sát khí làm gì cũng thuận lợi trong tay gã, và đây là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này.

Trương Tuyên Ngạn vội vàng đưa tay lên lần nữa, một thanh trường tiên màu trắng như tuyết rơi vào lòng bàn tay, gã hung hăng quất tới bóng người bên dưới cái Huyền Minh Ấn kia.

"Nghiệt súc, còn dám giãy giụa!" Ngay khi tiếng nói vang lên giữa không trung, rốt cuộc hai tròng mắt vốn có màu vàng của Thẩm Nghi cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.

Một tiếng chim hót vang trời truyên đến, trong mắt hắn lấp lánh tinh quang, phảng phất như có thể thấy rõ vạn vật. Tay trái vừa nhanh vừa chuẩn trực tiếp nắm được cây trường tiên đang vung tới, nhưng cánh tay vẫn bị cuốn lấy.

Dường như trường tiên kia phảng phất có kèm theo hiệu quả dung cốt hóa huyết (làm tan chảy xương và máu), chỉ hơi tiếp xúc, cả cánh tay hắn đã nhanh chóng thối rữa rồi.

Phải biết rằng, từ sau khi đột phá Hóa Thần, thân thể của hắn nhìn như được máu thịt hóa thành, nhưng trên thực tế, nó lại là sản phẩm do thiên địa linh khí ngưng tụ lại. Thay vì nói là dung huyết, không bằng nói là dung linh.

Thẩm Nghi không đổi sắc mặt, chỉ thấy một mảnh hồng quang còn chói mắt hơn trước kia trực tiếp bao phủ lấy cánh tay hắn.

Sau khi lột xác, Nam Khách Tiên cũng không còn là nó của trước kia.

Hắn không quan tâm đến những thứ khác, ít nhất cây roi này phải là của hắn.

Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi vừa chống đỡ Huyền Minh Ấn vừa phát lực muốn kéo lấy cây trường tiên.
Bình Luận (0)
Comment