Chương 593: Rời Đi? Chỉ Dựa Vào Một Cái Mai Rùa Này Của Ngươi?
Chương 593: Rời Đi? Chỉ Dựa Vào Một Cái Mai Rùa Này Của Ngươi?Chương 593: Rời Đi? Chỉ Dựa Vào Một Cái Mai Rùa Này Của Ngươi?
Đây là lần đầu tiên Trương Tuyên Ngạn cảm nhận được lực đạo làm cho người ta sợ hãi kia. Nó khiến cho cả người gã không có lấy một chút lực lượng phản kháng nào đã bị kéo xuống.
Trong cơn kinh hoảng, gã lại không nỡ rời khỏi pháp bảo của mình, vẫn cố gắng nắm lấy phần đuôi bằng gỗ của cây trường tiên, không chịu buông tay: "Mau buông rail"
Tâm thần Trương Tuyên Ngạn không ngừng lắc lư rung động, lại khiến cho Huyền Minh Ấn mất đi pháp lực gia trì.
Oanh! Thẩm Nghi lại vung một quyền lên, đánh bay cái đại ấn kia. Lực đạo bên tay trái càng mạnh hơn, hắn trực tiếp kéo cả cây trường tiên lẫn bóng người ở đầu bên kia tới.
Đến đây, rốt cục Trương Tuyên Ngạn cũng kịp phản ứng, gã nhịn đau buông tay ra, lại một lần nữa thi triển Na Di Pháp biến mất tại chỗ.
Nhưng gã vừa xuất hiện, một cái bóng roi đã từ phía sau đánh tới, tựa như một con rắn độc, nó dứt khoát cuốn lấy phần cổ của gã.
"AI" Trương Tuyên Ngạn đưa tay kéo lấy cây roi trên cổ theo bản năng, nhưng vừa chạm đến, bàn tay và phần cổ lại đồng thời tan rã.
Trong cơn đau đớn, gã há miệng, rút thảm không ngừng, may mà còn chưa mất lý trí, lại đưa tay tiếp tục bấm pháp quyết.
Chỉ thấy Trương Tuyên Ngạn dùng một cái chuông lớn vây quanh người mình kín kế như một con rùa đen rút đầu. Mà mãi đến tận bây giờ, ngoại trừ Na Di Pháp, Thẩm Nghỉ còn chưa nhìn thấy đối phương sử dụng loại công pháp nào khác. Danh tiếng lớn như vậy, lại dựa vào pháp bảo cứng rắn chồng chất lên sao?
Mượn cơ hội này để thở dốc, gã lại nhanh chóng lấy ra một thanh trường kiếm, nhanh chóng vuốt lên thân kiếm. Ở phía chân trời lập tức xuất hiện vô số những luồng kiếm ảnh, chỉ chít rậm rạp, mỗi một luồng đều tản ra phong mang doạ người, cả đám đồng loạt chém về phía con sư yêu kial
Lần này, hắn không dùng Hóa Hình Thuật ngụy trang, chỉ thấy Khổng Tước hồng mang nhanh chóng bao trùm lên cơ thể.
Cuối cùng Thẩm Nghi cũng thu cây trường tiên kia lại, thân hình lao vút ra ngoài. Dù đã phản ứng nhanh đến thế, nhưng trên người hắn vẫn có thêm mấy lỗ thủng kinh người.
Thẩm Nghi ngước mắt nhìn về phía xa, lập tức có chút cạn lời: "..."
Bỗng nhiên, chiếc áo bào màu đen trên người gã không gió lại tự bay, tạo thành một ánh sáng màu bạc mỏng manh trên mặt ngoài của làn da.
Trong tòa động phủ rộng lớn, tiếng nổ nặng nề trực tiếp quét sạch tám phương.
Thẩm Nghi đáp lại gã bằng một bước nhảy lên không trung, sau đó hung hăng quất một đòn tiên thối. Dưới luông lực đạo mênh mông kia, cả cái chuông lớn ầm ầm nổ tung.
Rời đi? Chỉ dựa vào một cái mai rùa này của ngươi?
"Kết thúc ở đây đi, ngươi có thể rời khỏi rồi!" Bên trong cái chuông đồng truyền ra thanh âm đang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của Trương Tuyên Ngạn.
Dưới động tĩnh kinh người như thế, nhóm tu sĩ vốn đang chạy trốn tứ tán, lại đồn dập ngừng bước chân, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ nồng đậm.
Một cái chuông đồng nặng nề quay cuồng rồi rơi xuống đất, vừa rơi được một nửa, đã thấy một bóng người hùng vĩ kéo theo yêu khí ngập trời, trực tiếp bao quanh thân, lướt đến bên cạnh gã. Cánh tay mạnh mẽ hữu lực kia không chút do dự vung lên, âm ầm đập thẳng xuống cái chuông đồng nọi
Chỉ trong chốc lát, tiếng chuông càng thêm hùng hậu đã vang vọng khắp bên trong động phủ.
Mây đen đầy trời bị xua tan.
Chẳng trách lại không có Đại Yêu đột kích, thì ra bọn chúng đã đối đầu với Trương Tuyên Ngạn chân nhân rồi.
Ngay khi ý niệm này dâng lên trong lòng, tất cả mọi người đều có chút không rét mà run.
Đối phương có thể nổi danh cùng Thanh Phong chân nhân, thì trừ phi là Yêu Hoàng trước hai mươi quật ra tay, nếu không khó mà bắt được gã.
Phải biết rằng, họ Trương tuy vô cùng âm hiểm độc ác, hoàn toàn không có một chút đức hạnh của cao nhân nào, nhưng tu vi của gã lại là thật.
Một con sư yêu cao lớn như thế, lại thêm đôi mắt màu vàng sáng đến chói chang kia, nó rõ ràng là Kim Tình Sư Hoàng. Nhưng con sư tử kia chỉ là Yêu Hoàng ở quật thứ bốn mươi, vì sao có thể chèn ép đến mức Trương Tuyên Ngạn phải tế ra cái chuông đồng bảo mệnh?
Nghĩa là Thiên Yêu quật lại xuất hiện một con Đại Yêu có thể sánh ngang với Hóa Thần hậu kỳ rồi?!
Cái chuông đồng kia cũng được coi là một món pháp bảo lừng lẫy nổi danh, nên đương nhiên sẽ có người chỉ liếc mắt nhìn một cái là nhận ra ngay. Ngược lại con yêu ma kia mới là tôn tại làm cho đám đông tu sĩ này run chân run tay, từ trong đáy mắt cũng hiện lên vài phần nghi hoặc.
Phải biết rằng, những tu sĩ như bọn họ có thể sống yên ổn là vì có ba phương đồng minh không ngừng dây dưa với Thiên Yêu quật.
Mà liên quan đến cấp độ Hóa Thần hậu kỳ này, dù một phe chỉ thêm có một vị thôi, cũng có thể làm cho toàn bộ cục diện vốn đang yên ổn, âm ầm sụp đổ.
Cũng may, bởi nhìn tình hình hiện tại, dường như Kim Tình Sư Hoàng không hề đặt lực chú ý lên người đám tiểu tu sĩ bọn họ, nó chỉ ngang ngược đánh về phía chiếc chuông đồng, yêu lực kích động lên mặt ngoài của chuông đồng, những nơi nó đi qua đều là một mảnh trời long đất lở.
Rắc rắc rắc rắc —— Những gốc cây cổ thụ khổng lồ đã sinh trưởng không biết bao nhiêu năm bên trong động phủ, cũng liên tiếp gãy đổ.
Nhóm tu sĩ kia bị dư âm của tiếng chuông và dao động yêu lực chấn cho thân hình lắc lư bất ổn, ngay cả sắc mặt cũng biến thành một màu xanh trắng, ai nấy đều hoảng sợ chạy vội vào trong núi.
"Đủ rồi!" Trong chiếc chuông đồng phát ra tiếng gào thét đầy giận dữ: '"Dừng tay cho bản tọa!"
Thẩm Nghi vẫn thản nhiên ấn thêm một chưởng xuống, năm ngón tay đã ấn bẹp mặt ngoài của chuông đồng, sau đó hung hăng đập nó xuống đất.
Nhìn chiếc chuông lớn ầm ầm đập vỡ ngọn núi bên dưới, nhấc lên một mảnh bụi mù đầy trời, hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
Khỏi phải nói, cái mai rùa này cứng thật.
Lấy thể lực đã tiếp cận sít sao Hóa Thần hậu kỳ của hắn, lại dốc hết toàn lực nện xuống, cũng chỉ làm cho bên trên có thêm mấy cái hố nhỏ mà thôi.