Chương 594: Hoang Đường!
Chương 594: Hoang Đường!Chương 594: Hoang Đường!
"Ngươi đừng có cho rằng bản tọa sợ ngươi." Cái chuông đồng trực tiếp đứng lặng trên mặt đất. Giờ phút này, trong lòng Trương Tuyên Ngạn vừa vội vừa giận, nhưng mặt ngoài, gã vẫn muốn mạnh mẽ kiêm chế cảm xúc của mình.
Cây trường tiên kia của hắn rất ngoan độc, dù gã có pháp y hộ thể, cũng không chịu nổi mấy lần. Đã thế, thứ này còn có thể điều chỉnh kích cỡ, biến thành dài hay ngắn cực kỳ tự nhiên, lại thêm năng lực truy tung tìm khí, vừa vặn lại khắc chế phương pháp na di của gã.
Không cần biết như thế nào, ngày hôm nay, gã tuyệt đối không thể đi ra ngoài được. Ý niệm tới đây, gã dứt khoát nhắm mắt lại, nói: 'Bổn tọa có rất nhiều thời gian để ngồi chơi khô máu với ngươi, tùy ngươi lãng phí khí lực."
Thẩm Nghi lơ lửng giữa không trung, chậm rãi hạ xuống, trong lòng thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn không lấy U Vĩ Thương ra.
Mặc dù thanh thần binh này đã bị hắn luyện hóa, khiến cho mối liên hệ của nó với U Vĩ Yêu Hoàng đã bị cắt đi, nhưng toàn lực thi triển ra, vẫn sẽ có một chút nguy cơ bị đối phương cảm nhận được.
Mặc dù nơi này thuộc về không gian bên trong động phủ, nhưng nói gì thì nói, nó cũng là chỗ sâu bên trong Thiên Yêu quật, nếu không cần thiết, Thẩm Nghi sẽ không muốn mạo hiểm.
Nghĩ xong, hắn cũng tùy ý ngồi xuống bên cạnh chiếc chuông đồng, dứt khoát mở bảng giao diện ra, tiếp tục thôi diễn Thiên Sát Ngũ Lôi Kiếm Pháp lúc trước còn chưa làm xong.
[ Chém giết Ngân Bối Viên Hoàng Hóa Thần cảnh, tổng thọ tám mươi lăm ngàn năm, còn thừa ba mươi bốn ngàn năm, hấp thu xong ] [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Một trăm ngàn lẻ ba ngàn năm. Có thể ngưng luyện ]
Ngoại trừ chuyện này, kỳ thật mạch suy nghĩ chỉnh thể của công pháp cũng không thay đổi. Bản chất của nó vẫn là Thần Tiêu Chân Lôi Kiếm Pháp.
Kỳ thực, Thiên Sát Ngũ Lôi Kiếm Pháp cũng không được tính là võ học yêu ma, chỉ ngại linh căn không đủ, nên mới mở ra một lối tắt khác để đạt đến trình độ ngang hàng mà thôi. Nó lấy Kim Lôi Bạch Ngọc làm chủ, bốn loại linh căn còn lại làm phụ, rồi dựa vào sát khí mạnh mẽ để liên kết chúng nó lại với nhau.
Giờ phút này, lượng tích lũy tăng vọt, tâm thái của Thẩm Nghi cũng trở nên vững vàng hơn rất nhiều.
Cho nên, chỉ cần thời gian đi thử nghiệm mà thôi, rất khó xảy ra sai lâm gì lớn.
[Chém giết Phệ Tủy Hùng Hoàng Hóa Thần cảnh, tổng thọ sáu mươi hai ngàn năm, còn thừa mười lăm ngàn năm, hấp thu xong ]
Hình như con sư tử này không giống đám yêu ma gã từng gặp trước đó, thậm chí nhất cử nhất động của nó đều mang đến áp lực lớn lao cho người ta.
Trong lúc nhất thời, cơn phẫn nộ vừa bị đè xuống lại ùn ùn dâng lên.
"Nghiệt súc! Nghiệt súc!"
Trương Tuyên Ngạn cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, lại phát hiện con sư tử kia đang ngồi dựa vào cái chuông của mình, nhìn dáng vẻ khoan thai kia, phảng phất như nó đã ăn chắc gã rồi.
Tiếng huyên náo truyền ra từ trong chuông đồng, nhưng căn bản không thể làm Thẩm Nghi rung động. Hắn chỉ yên tĩnh nhìn về phía trước, trong tâm mắt đều là những dòng nhắc nhở không ngừng nhảy lên.
"Đồ không biết tự lượng sức mình."
"Ngươi còn có thủ đoạn gì, cứ việc sử dụng! Chớ có giả bộ như vậy, chỉ tổ làm trò cười cho người khác!" Nhưng gã vẫn không tin đối phương thật sự có thể phá vỡ được cái bảo chuông này.
Dưới quá trình thọ nguyên của yêu ma không ngừng tiêu hao, công pháp dần dần có thêm những tiến triển mới.
[ Hóa Thần. Thiên Sát Ngũ Lôi Kiếm Pháp (trân): Viên mãn]
Mấy vạn năm biến mất hầu như không còn, hai dòng nhắc nhở cuối cùng nhảy vào tâm mắt.
Cuối cùng, Thẩm Nghi cũng có thể tiếp tục tiến lên cảnh giới tiếp theo.
Từng cái linh căn nhanh chóng được liên kết với nhau, mãi cho đến khi chúng nó được nối liền trọn vẹn thành một thể, đồng thời cũng gia trì lên thanh pháp kiếm này.
[ Năm thứ ba mươi sáu ngàn, cuối cùng ngươi cũng hiểu thấu được loại phương pháp này, đã đạt đến cảnh giới viên mãn, Thanh Khâu lão tổ cũng hiểu rõ vì sao lúc trước, ngươi lại nói không cần phải lo lắng, dưới sự trợ giúp của thọ nguyên dài dằng dặc vô tận kia, dù thứ ngươi tu luyện chính là trân pháp tuyệt đỉnh trên thế gian, cũng không có gì phải lo lắng cả ]
[Năm thứ mười ngàn lẻ ba trăm, ở thời điểm ngươi thi triển kiếm quyết, đã thành công kết nối với linh căn thứ ba, Chân Dương Kỳ Lân Thạch điên cuồng xao động, đã tăng thêm một vòng lửa đỏ hừng hực phía trên thanh pháp kiếm ]
"Ngươi..." Trương Tuyên Ngạn đã mắng đến miệng đắng lưỡi khô, chợt phát hiện ra con sư tử kia vừa đứng lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Mặc dù gã cũng không tin đối phương vẫn còn bản lãnh gì đủ sức giải quyết được cái chuông của mình, nhưng biến hóa đột ngột này vẫn khiến trong lòng Trương Tuyên Ngạn thoáng giật mình một cái.
Gã toàn lực đi cảm nhận biến hóa ở bên ngoài, để rồi ngay lập tức, cả khuôn mặt đều có chút dại ra.
Chỉ thấy con yêu ma kia vươn bàn tay tới, nhưng lần này, nó không còn thô bạo đánh thẳng xuống cái chuông nữa, mà ung dung... bấm pháp quyết?
Hoang đường!
Gã tuyệt đối không thể tin vào những gì thần thức của mình đang chứng kiến. Bởi vì ngay cả bản thân gã cũng còn chưa thi triển công pháp, vậy mà một con yêu ma đã bắt đầu điều động thiên địa linh khí trước rồi?
Nhưng trước mắt, lại có một tình huống làm cho Trương Tuyên Ngạn khó có thể tiếp nhận được hơn, vì ngay lúc này, sắc trời bỗng nhiên tối sâm lại.
Tường vân đầy trời bỗng hóa thành một mảnh đen kịt, đậm đà như mực, ở chính giữa là sấm sét vang dội, cuồng phong tàn phá bừa bãi khắp nơi. Đồng thời, một thanh pháp kiếm màu xanh đậm giống như bảo ngọc đang chậm rãi rơi xuống từ bên trong đám lôi vân kia.
Lôi đình màu đen tràn ngập sát khí không ngừng quay chung quanh trên thân kiếm.
Khi thanh pháp kiếm nọ nhô ra được một nửa từ trong mây, đột nhiên trong lòng gã lại sinh ra cảm giác có một đôi mắt hung thần ác sát đang chăm chú nhìn xuống nơi này.
Khí tức mênh mông bao phủ xuống phía dưới. Dù cách một tầng thân chuông, nhưng Trương Tuyên Ngạn cũng luống cuống mở to hai mắt nhìn ra, nhịp hô hấp dồn dập mà thô nặng giống như một cái ống bễ đã vỡ.
Bởi vì đừng nói là yêu ma, ngay cả ở bên trong Huyền Quang động, gã cũng chưa từng trông thấy loại diệu pháp nào cao thâm như thế.