Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 595 - Chương 595: Có Cảm Giác Bị Xúc Phạm!

Chương 595: Có Cảm Giác Bị Xúc Phạm! Chương 595: Có Cảm Giác Bị Xúc Phạm!Chương 595: Có Cảm Giác Bị Xúc Phạm!

Thẩm Nghĩ trầm tư một lát, sau đó dứt khoát rút kiếm chỉ, tùy ý hạ xuống: "Trảm."

Nương theo giọng nói của hắn, một luồng lôi quang màu đen kịt mang theo xao động kinh người, chỉ trong nháy mắt, đã xâu chuỗi pháp kiếm và chuông đồng vào cùng một đường.

Rắc!

Khoảnh khắc hắc lôi lướt nhanh qua, pháp kiếm cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Cũng trong nháy mắt khi thanh âm nọ vang lên, cái chuông đồng vốn kiên cố đến mức dù Thẩm Nghi có thi triển toàn lực cũng không thể phá vỡ được, lại đột nhiên nổ tung thành từng mảnh vỡ lít nha lít nhít.

Trương Tuyên Ngạn vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn ra xa, nhưng trước ngực đã thủng một lỗ, bộ pháp y trên người nổ tung, để lộ ra làn da với vô số những vết nứt. Gần như ngay lập tức, toàn bộ những vết nứt trên người gã đã bong ra từng mảng, trực tiếp hóa thành khí tức thiên địa thuần túy, một lần nữa dũng mãnh phun trào về phía hư không trong sáng kia, nhuộm đẫm toàn bộ màn trời thành một màu vàng kim nhàn nhạt hoa lệ.

Dị tượng thiên địa đã hấp dẫn sự chú ý của mấy vị tu sĩ khác. Vất vả lắm bọn họ mới chạy trốn đến lối ra của động phủ, lại bị vệt sáng màu vàng kim kia hấp dẫn.

Con Kim Tình Sư Hoàng kia lại lặng yên không một tiếng động trưởng thành đến tình trạng như vậy rồi... nó còn giống thiên kiêu hơn cả thiên kiêu của Nhân tộc.

Thật ra vẫn còn một câu nhận xét cụ thể hơn, đó là Trương Tuyên Ngạn chết rồi.

Ở trước mặt một con Yêu Hoàng có thể sánh ngang với Hóa Thần hậu kỳ, thì tính mạng vốn của bản thân lại không còn nằm dưới sự khống chế của chính mình nữa.

"Chạy maul" Không biết là ai vừa phát ra một tiếng thét chói tai như vậy.

Đây vốn là một chuyện đáng vui mừng, nhưng mấy vị tu sĩ này lại hoàn toàn không cười nổi, thậm chí bọn họ còn sợ tới mức ngũ quan cũng run rẩy không thôi.

Điều duy nhất bọn họ mong đợi chính là trước khi chết Trương Tuyên Ngạn đã đánh trọng thương con Yêu Hoàng kia.

"Hóa Thần Chân Nhân đã vẫn lạc..."

"Hồi bẩm chủ nhân, đây là địa đồ của toàn bộ động phủ."

Không biết đã qua bao lâu, mãi cho đến khi bọn họ phát hiện, phía sau mình không có yêu ma đuổi theo, lúc này mới kiệt lực hạ xuống phía dưới cánh cổng chào to lớn kia.

Mà vào thời khắc này, Thẩm Nghi đang cầm món đồ vật lấy ra từ trên người Trương Tuyên Ngạn, nghiêm túc cân nhắc cùng Thanh Khâu lão tổ.

Mấy người bọn họ hối hả lướt ra khỏi động phủ, hoàn toàn không dám dừng lại, chỉ biết tế ra Đạo Anh bay lên không trung, rồi toàn lực chạy trốn.

Ánh mắt Thẩm Nghi rơi vào một nơi bé nhỏ không đáng kể, đó là một căn lầu nhỏ dựa vào Đan phòng, lại bị người ta dùng cây bút nghiêm túc khoanh lại.

Nghe vậy, Thẩm Nghi hơi nhíu mày, có cảm giác bị xúc phạm, nhưng hắn vẫn chăm chú nhìn nội dung chú giải trên tấm bản đồ kia, chỉ thấy Huyền Quang động đã sớm thăm dò xong toàn bộ động phủ của vị chấp sự này rồi, từ ngoài vào trong, ngay ngắn trật tự, gần như đã dò xét xong toàn bộ những tòa kiến trúc ở nơi này.

Và sở dĩ bọn họ còn chưa từ bỏ tòa động phủ hiện tại...

"Không hổ là tiên môn, có thể chuẩn bị kỹ càng như thế, tiến bước nào, rào bước ấy, làm sao đám tán tu chỉ biết xông loạn khắp nơi kia có thể so sánh được?"

Bên cạnh có một đoạn văn tự thử nghiệm lớn.

Trong đó, Huyền Minh Ấn khẳng định là một món bảo vật độc nhất, tiếp theo là trường tiên và cây bảo kiếm cũng không tệ, chỉ đáng tiếc cái chuông đồng kia, hiển nhiên nó là thứ tốt không hề thua kém Huyền Minh Ấn, cả bộ pháp y trên người đối phương nữa...

May mà hiện tại, thứ Thẩm Nghi không thiếu nhất chính là thời gian. Đường đường là Yêu Hoàng, đi dạo động phủ nhà mình, đâu cần phải vội vàng như vậy? Chỉ cần rời khỏi trước khi động phủ đóng lại là được.

"Có lẽ cần một chút thời gian." Thanh Khâu lão tổ hơi sợ hãi vội vàng cúi đầu, thật hiển nhiên, đối với trận pháp chi đạo, nó cũng không có tự tin như A Thanh.

Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn về phía Thanh Khâu lão tổ.

Dứt lời, Thẩm Nghi trực tiếp dẫn theo lão hồ ly đi về phía tiểu lâu, sau đó đưa bản đồ trong tay tới. Nhìn Thanh Khâu lão tổ bắt đầu nghiên cứu cách phá giải trận pháp, Thẩm Nghi tự tìm một chỗ yên tĩnh, bắt đầu kiểm kê thu hoạch của mình.

"Có thể làm được không?"

Ngoại trừ mấy món này ra, vẫn còn lượng lớn bảo đan và thiên tài địa bảo trong túi trữ vật, đáng tiếc loại nào hắn cũng không nhận ra, đành phải lưu lại chờ lão hồ ly làm xong thì đi chậm rãi nhận biết đi.

Thẩm Nghi khẽ lắc lắc đầu, sau đó thu hết những món đồ kia lại, đáy mắt lóe lên vài phần vui sướng. Có thể nói là uy lực của Thiên Sát Ngũ Lôi Kiếm Pháp lúc trước, đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn rồi.

Đương nhiên, trong hiệu quả bậc này, cũng có thêm một phần nguyên nhân từ bên ngoài. Thiên Yêu quật vốn là nơi có linh khí dồi dào, thậm chí bên trong động phủ còn nồng đậm hơn bên ngoài. Mặc dù lấy cảnh giới hiện tại của hắn, chỉ có thể kêu gọi thiên địa khí tức trong phạm vi chừng trăm dặm, nhưng thắng ở chủng loại nhiều, khí tức gì cũng có thể dùng được. Hai nhân tố chồng chất lên nhau, nếu đặt ở bên ngoài Thiên Yêu quật, ít nhất cũng tương đương với một lần điều động linh khí trong phạm vi ngàn dặm.

"Hình như vẫn còn một bản công pháp cùng phẩm cấp." Đột nhiên Thẩm Nghi nhớ tới Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng của mình. Thật ra hiện giờ, phương hướng gia tăng của hắn cũng không nhiều lắm.

Tạm thời hắn còn không biết nên đi nơi nào để tìm được công pháp cần gia tăng tu vi ở cảnh giới Hóa Thần, nên cứ dừng lại ở sơ kỳ mãi vẫn chưa tăng tiến.

Về phương diện tôi thể, sau khi thực lực của cửu yêu tăng vọt, hắn là chúng nó đã trợ giúp thực lực của hắn miễn cưỡng tiếp xúc đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ rồi, nhưng quá trình thôi diễn Hóa Ma đại pháp lại không có động tĩnh gì.

Kim Thân pháp vẫn có thể tăng lên. Chờ Hứa gia bố trí đủ trận pháp, mang đến một cuộc sống thật sự an ổn cho lê dân Đại Càn, hẳn là hương hỏa nguyện lực lại có thể được bổ sung. Nhưng vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Đương nhiên, chỉ cần hắn chịu bỏ ra thọ nguyên của yêu ma, là bất cứ lúc nào cũng có thể thôi diễn ra con đường phía trước, nhưng con đường ấy có phải đường ngang ngõ tắt, đi lệch hướng hay không thì khó mà nói được, có điều, hẳn là nó không tồi tệ đến mức không thể tu luyện bình thường.
Bình Luận (0)
Comment