Chương 597: Khiêm Tốn Một Chút, Luôn Luôn Đúng!
Chương 597: Khiêm Tốn Một Chút, Luôn Luôn Đúng!Chương 597: Khiêm Tốn Một Chút, Luôn Luôn Đúng!
Về phần thi thể Hắc Hùng và Ngân Bối Viên Hoàng, bởi vì hiện tại ngoại trừ bổ sung khí tức, tạm thời còn chưa tìm được tác dụng khác của Ma Huyết, nên Thẩm Nghi cũng không vội vàng hòa tan chúng đi, vẫn chứa ở bên trong bảo cụ trữ vật.
Vừa rời khỏi động phủ, hắn đã nhận được Sư Hoàng truyền âm.
"Hồi bẩm chủ nhân, ta tìm được một trong năm loại thuốc mà con hồ ly kia nói, nhưng đây là lãnh địa của U Vĩ Yêu Hoàng, ngài xem?”
"Đã biết." Thẩm Nghi cũng không thay đổi phương hướng tiến lên.
Nào có lãnh địa của U Vĩ Yêu Hoàng gì? Ở trong Thiên Yêu quật, nắm đấm của ai lớn thì người đó mới là chủ nhân của mảnh lãnh địa kia.
Mà điều hắn phải làm hiện giờ chính là thay đổi ấn tượng khắc sâu của đám yêu ma khác đối với Sư Hoàng trước. ....
Thông Minh Lôi Trì.
Lôi tương nồng đậm sôi trào bất định, một con dị thú đầu dê thân kỳ lân đang lười biếng đi lên bờ, bốn vó của nó đều phủ một mảnh vảy tím.
Muốn đánh thắng Dư Triều An kia cũng không tính là khó, nhưng muốn bắt được đối phương... Thậm chí còn không quấy nhiễu đến đám tu sĩ Ngô Đồng sơn khác, lại cần rất nhiều trợ lực.
Ngay giữa hư không phía trên cái ao lớn nọ, có một con Giao Long màu đen cực lớn. Con Giao Long kia đang lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống dưới: 'Rốt cuộc là ngươi có chịu giúp bản Hoàng hay không?"
"A, bản Hoàng ở đây rất tốt." Lôi Đề Yêu Hoàng nhắm mắt lại, nhìn qua cũng không cảm thấy quá mức hứng thú với lời đề nghị kia.
"Hí!" U Vĩ Yêu Hoàng lắc lắc cái đuôi: "Tìm đoạn xương cụt thay bản Hoàng, ta sẽ nhường động phủ cho ngươi ở.
"Giúp ngươi?" Lôi Đề Yêu Hoàng tìm một tảng đá nằm xuống, thản nhiên hỏi: "Có ích lợi gì?"
U Vĩ Yêu Hoàng thấy thế, lại nóng nảy vội vàng bay quanh trên không trung, chuyến này nó nhất định phải đối phó với Dư Triều An của Ngô Đồng sơn, chỉ khi bắt được đối phương, mới có thể ép hỏi ra tung tích tên đồng bọn kia của gã.
Mỗi khi tiến lên một bước, dưới chân nó đều sẽ phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Sau khi thấy rõ bộ dáng của người đến, U Vĩ Yêu Hoàng lập tức khinh thường thu hồi tâm mắt, dù nó có thiếu trợ lực đi nữa, cũng sẽ không đặt tâm tư lên người một con yêu thú ngu xuẩn chỉ vẻn vẹn là Hóa Thần sơ kỳ như đối phương.
"Ngươi... Đúng vào lúc này, đột nhiên hai con Yêu Hoàng lại cảm ứng được cái gì, chúng nó lập tức nhìn về phía cánh rừng rậm nằm ngay trên cái ao nọ.
Chỉ thấy giữa những cây cổ thụ cao lớn, có một thân hình với vô số vết thương chồng chất đang chậm rãi tiến lại gần nơi đây.
Đáng tiếc U Vĩ Yêu Hoàng đã quen độc lai độc vãng, nhân duyên quá kém. Mà giờ phút này, vị Yêu Hoàng ở quật trước mười nó đang đi theo kia lại ngủ đông rồi, nó chỉ có thể đi tìm Lôi Đề dưới trướng một vị Yêu Hoàng khác tương trợ, không ngờ đối phương lại tỏ thái độ khinh miệt như thế.
U Vĩ Yêu Hoàng thu cảnh tượng này vào trong mắt, khẽ cười lạnh liếc nhìn Lôi Đề, người ta đều nói bản thân nó trời sinh tính tình quái gở, hiện giờ nhìn con dê chết tiệt này, ngay cả con sư tử mắt vàng kia còn không trấn áp được, mới biết, hóa ra đối phương còn không bằng mình. Thẩm Nghỉ bình tĩnh quan sát phía dưới: "Giải quyết xong rồi."
Dứt lời, hắn đã quay người muốn rời đi, dường như hắn đi đến nơi này chỉ để thông báo một tiếng như vậy.
Lôi Đề Yêu Hoàng nhướng mí mắt lên, hỏi: "Thế nào?"
"Bản Hoàng muốn hỏi ngươi một chuyện, Ngân Bối và con gấu kia đâu?"
Bắt đầu từ lần gặp mặt trước đó, nó đã có chút tức giận với đối phương, chỉ có điều thời gian cấp bách, không tiện phát tác tại chỗ mà thôi.
Bị cặp mắt màu vàng kia nhìn thẳng vào mình, không thèm che giấu chút nào như thế, trong mắt Lôi Đề Yêu Hoàng thoáng nổi lên một mảnh hàn quang.
Thẩm Nghi chậm rãi ngừng bước, ngoái đầu lại hỏi: "Có việc sao?"
Nhưng một lần còn được, lần này lại như thế, con sư tử này tưởng nó không biết tức giận sao?
Lôi Đề Yêu Hoàng thoáng im lặng một lúc, cuối cùng cũng đứng lên: "Đứng lại."
"Chết rồi." Thẩm Nghi lời ít mà ý nhiều trả lời.
Câu trả lời của hắn lập tức làm hai con Yêu Hoàng kia thoáng ngây ra một lúc, qua mấy hơi thở, chúng nó lại phát hiện đối phương hoàn toàn không có ý định giải thích thêm.
Thế là hết rồi hả?
Rốt cuộc Lôi Đề Yêu Hoàng cũng đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là ngươi nên cho bổn hoàng một lời giải thích hợp lý."
U Vĩ Yêu Hoàng cũng tạm thời quên mất chuyện cái đuôi của mình, nó dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn sang.
Đến lúc này, rốt cục con sư tử cao tám trượng kia cũng chịu cất bước đi trở về vách đá, sau đó, nó không nhanh không chậm ngồi xổm xuống, vươn móng vuốt ra, một cái đầu nhanh như chớp lăn từ lòng bàn tay nó theo vách đá, rơi thẳng xuống dưới. Mãi cho đến khi cái đầu nọ lăn đến trước mặt Lôi Đề Yêu Hoàng, lại bị nó dùng móng trước giãm lên.
Chờ thấy rõ gương mặt của người nọ, bốn con mắt màu xanh sẫm của nó đồng thời nheo lại, trực tiếp rơi vào trâm mặc: "..."
U Vĩ Yêu Hoàng nhìn cái đầu kia, lại nhìn con sư tử bên vách đá, cũng không nói một lời.
Nếu là tu sĩ khác, có lẽ bọn chúng không biết, nhưng Trương Tuyên Ngạn của Huyền Quang động lại coi như có chút danh tiếng trong Thiên Yêu quật.
Đúng là tu vi của gã thấp hơn bọn chúng một bậc, nhưng pháp bảo trân quý trên người lại khiến đám yêu ma đau đầu không thôi, ít nhất là Yêu Hoàng ngoài hai mươi quật, đều không phải đối thủ của gã.
Vậy mà giờ khắc này, cái đầu của gã lại đang an tĩnh nằm yên dưới đất, trên mặt còn giữ nguyên nỗi kinh hãi đến khó có thể tin được, hệt như gã vừa nhìn thấy cảnh tượng gì đó cực kỳ dọa người, mà mãi cho đến khi đã ngã xuống rồi, cũng không nhắm mắt lại được.
"Ngươi còn vấn đề gì không?" Thẩm Nghỉ ngồi xổm bên vách đá, lạnh nhạt quan sát đối phương.
Lôi Đề Yêu Hoàng nhìn chằm chằm xuống dưới chân, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu nói: "Khiêm tốn một chút, luôn luôn đúng."
"Xùy." Con sư yêu cường tráng nọ khẽ nhếch môi, để lộ ra hàm răng nanh sắc bén, nó nhe răng cười gẳn: "Bản Hoàng lo lắng nếu mình quá khiêm tốn, thì vê sau lại có huynh đệ khác muốn đặt chân vào động phủ của bản Hoàng.
Dứt lời, nó lập tức phủi tay, đứng dậy đi về phía xa, rất nhanh bóng người đã chui vào rừng rậm.