Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 598 - Chương 598: Muốn Tìm Người Trợ Giúp? Không Phải Đã Có Sẵn Rồi Sao?

Chương 598: Muốn Tìm Người Trợ Giúp? Không Phải Đã Có Sẵn Rồi Sao? Chương 598: Muốn Tìm Người Trợ Giúp? Không Phải Đã Có Sẵn Rồi Sao?Chương 598: Muốn Tìm Người Trợ Giúp? Không Phải Đã Có Sẵn Rồi Sao?

Tìm Người Trợ Giúp? Không Phải Đã Có Sẵn Rồi Sao?

Âm!

Ngay khoảnh khắc con sư tử kia biến mất, đột nhiên Lôi Đề Yêu Hoàng đạp vỡ cái đầu kia, trong bốn con mắt của nó lóe lên một vùng lửa giận nồng đậm.

"Đồ đê tiện, tiểu nhân đắc chí!"

Không thể không nói, từ sau khi đối phương giết chết Trương Tuyên Ngạn, mà vẫn có thể ung dung thản nhiên đứng ở nơi đây, thì kẻ này đã có được tư cách để nói chuyện ngang hàng với nó rồi.

Muốn giết kẻ này, nhất định sẽ phải trả cái giá đắt.

Mặc dù Lôi Đề Yêu Hoàng vô cùng tức giận, nhưng cũng không muốn chỉ vì tranh giành một câu nói, mà bản thân bị rơi vào kết cục thê lương như lão U Vĩ Giao Long kia.

"Nghe ý tứ này, hình như ngươi đã phụ nó rất nhiều à nha." U Vĩ Yêu Hoàng có chút đăm chiêu nhìn lại.

"Trong Thiên Yêu quật, từ xưa đến nay đã như vậy rồi." Lôi Đề Yêu Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó cất bước đi về phía lôi tương.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, yêu ma này vẫn còn nhớ thương gã.

Lôi Đề Yêu Hoàng uống một ngụm lôi tương, ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên: "Cút!"

Còn nói người bên ngoài, con dê chết này này không phải đồ đê tiện hay sao? Trước khi xương đuôi của nó mất đi, cho con dê kia mấy lá gan, nó có dám làm càn như vậy hay không?...

U Vĩ Yêu Hoàng nhìn nó một cái thật sâu, rồi trực tiếp quay người lướt đi.

"Con bà nó, có liên quan gì đến Đạo gia." Dư Triều An đang trốn sau rừng rậm, lặng lẽ nhìn lại, mãi cho đến khi phát hiện ra con Giao Long kia đã biến mất trong mây, mới dùng sức cắn răng một cái.

"Rốt cuộc là ngươi có chịu giúp bản Hoàng hay không?" U Vĩ lại bay lên không trung.

Gần như đồng thời, Thẩm Nghi cũng không nhanh không chậm đi về phía động phủ.

Có nên tiên hạ thủ vi cường hay không?

Gã thoáng trầm tư một lúc, sau đó lấy túi trữ vật ra cẩn thận tìm kiếm những thứ hữu dụng.

May mà nhìn tình huống này, hình như đối phương không mời được trợ lực.

Thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, lại nảy sinh mâu thuẫn với lão đại, chỉ cần con Giao Long kia không phải thứ ngu xuẩn, tự nhiên sẽ đuổi theo.

Vốn dĩ hắn đang muốn tránh đi theo bản năng, nhưng sau khi thoáng do dự đôi chút, hắn lại trực tiếp lựa chọn hành động, mà hành động còn ngang ngược hơn bình thường.

Đối phương muốn tìm người giúp đỡ để tìm về U Vĩ Thương, không phải nơi này đã có sẵn rồi sao?

Hắn hoàn toàn không ngờ mình lại có thể nhìn thấy U Vĩ ở chỗ này. Mà dường như bộ pháp y kia còn có công hiệu điều tra nữa chung quanh. Bởi vì còn cách thật xa, nhưng hắn đã nhận ra ba luồng khí tức ở bên cạnh Thông Minh Lôi Trì rồi.

Về phần chuyện này có thể chân chính chọc giận Lôi Đề Yêu Hoàng, rồi đưa tới họa sát thân cho hắn hay không?

Phải biết rằng, ở rất nhiều thời điểm, xử sự ra sao lại tùy thuộc vào bản lĩnh. "Có việc thì cứ nói.' Thẩm Nghi khoanh tay đứng thẳng, đôi mắt màu vàng kim giống như mặt giếng cổ không gợn sóng.

"Sư Hoàng dừng bước." Nam nhân mặt trắng mặc bộ giáp tối màu đi đến bên cạnh Thẩm Nghị, trên mặt cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Vừa rồi, ở trước mặt Lôi Đề Yêu Hoàng, ta cũng không tiện trò chuyện nhiều với ngươi."

Quả nhiên, ngay khi Thẩm Nghi vừa rời khỏi lãnh địa của Lôi Đề Yêu Hoàng, bỗng nhiên ở phía chân trời lại có một bóng đen bay nhanh đến. Rất nhanh, nó đã hóa thành hình người rơi xuống.

Thái độ cứng nhắc như vậy, đổi lại là một Yêu Hoàng khác, khẳng định đối phương đã sớm dùng móng vuốt đập tới rồi, nhưng giờ phút này, U Vĩ Yêu Hoàng vẫn cười.

Dù sao hắn cũng có pháp y che chở, đánh không lại, còn có thể chạy thoát thân, mà thuận tiện đã kết thù kết oán, thì chờ đến lúc đủ khả năng, hắn lại có cớ đi làm thịt con dê già kia rồi.

Đối phương cũng là lão yêu đã ngây người ở Thiên Yêu quật này nhiều năm, hẳn là không ngu xuẩn đến mức cố ý đi đắc tội với một tồn tại mà bản thân không trêu chọc nổi.

"Sư Hoàng không cân thiết phải làm như thế." U Vĩ Yêu Hoàng nghiêng đầu nhìn lại: Ngươi hiểu rõ bản Hoàng mà, ta rất ít khi giao tiếp với người khác, chỉ vì đã sớm nhìn thấu bản chất của cái Thiên Yêu quật này rồi. Ở nơi đây, nào có tình nghĩa gì đáng nói, vì vậy ta mới độc lai độc vãng suốt bao nhiêu năm qua."

Một tia bực bội khẽ lướt qua đáy mắt Thẩm Nghị, vết thương ở phần bụng chậm rãi nhúc nhích, bỗng nhiên hắn quay đầu nhe răng, gầm lên một tiếng: "Bổn hoàng bảo ngươi nói chuyện."

Chỉ cần không gặp phải Đại Yêu có thể chân chính gây thương tổn đến mình, thì hiện tại hắn chẳng cần phải kiêng ky bất cứ con nào, thậm chí còn mơ hồ có chút chờ mong đối phương động thủ trước.

Đấn lúc đó, dù chuyện này có bị làm ầm ï đến trước mặt Quật chủ của Thiên Yêu Quật, đạo lý vẫn nằm bên phía hắn.

U Vĩ Yêu Hoàng chậm rãi siết chặt bàn tay, sau đó lạnh lùng nói: "Ngươi đã để Lôi Đề nổi lên sát tâm với ngươi rồi, thật sự không cần thiết phải từ chối thiện ý của bản Hoàng. Ta biết trong lòng ngươi đang giận..."

"Sát tâm?" Thẩm Nghi chậm rãi thu hồi ánh mắt, một tia sát khí chậm rãi phun trào trong đáy mắt, nụ cười tươi trên mặt có chút lạnh lùng.

Thu một chút biến hóa rất nhỏ trên gương mặt con sư tử kia vào trong mắt, U Vĩ Yêu Hoàng ra vẻ tùy ý thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp bản Hoàng lấy lại U Vĩ Thương, có lẽ sau này, ngươi cũng không cần ở lại nơi có linh khí căn cỗi này nữa."

Thẩm Nghi thoáng trâm mặc, dường như đã có chút động lòng.

Một lát sau, cuối cùng hắn cũng chịu thu lại vẻ phẫn nộ trên mặt, rồi hờ hững nhìn về phía U Vĩ: "Cây thương kia đang ở đâu?"

Nghe vậy, sắc mặt U Vĩ Yêu Hoàng lập tức lộ vẻ vui mừng: "Sư Hoàng yên tâm, ta đã sớm có được tin tức, dù sao nó cũng là đoạn xương cụt của bản Hoàng, có quan hệ mật thiết với ta, tuyệt đối sẽ không để ngươi đi một chuyến tay không."

"Tốt nhất là như thế... Trước hãy cho ta mấy ngày nghỉ ngơi khôi phục đã."

Thẩm Nghi trực tiếp lao về phía trước.

U Vĩ Yêu Hoàng nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, trong mắt âm tình bất định.

Rốt cuộc là cơ duyên cỡ nào, mới có thể khiến con sư tử này đạt được gia tăng lớn đến thế.

Sau khi bị mất U Vĩ Thương, ngay cả nó, muốn chém giết Trương Tuyên Ngạn cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Thôi. Vẫn nên tìm vê đoạn xương cụt kia quan trọng hơn.
Bình Luận (0)
Comment