Tại nơi mà Dư Triều An không nhìn thấy, trong lòng bàn tay Thẩm Nghi vừa có thêm một dấu ấn hình hỏa diễm, sau khi hắn đánh ra, dấu ấn kia lập tức tan ra trên người U Vĩ Yêu Hoàng.
"Đau đến mức này sao?" Dư Triều An phất tay, tế lên một tảng đá lớn, hung hăng đập tới, mắt nhìn bộ dáng thống khổ không ngừng nhúc nhích của U Vĩ Yêu Hoàng, gã càng xem càng kinh hãi.
"Buông bản hoàng ra!" Gần như lão U Vĩ Giao Long đã mất đi lý trí, nó lại bay lên, đập mạnh người về bốn phương tám hướng.
Dư Triều An nhìn đối phương vọt tới chỗ mình, lại vội vàng bấm pháp quyết, khiến cho mười mấy lực sĩ giáp vàng cao lớn ngưng tụ ngay trước người mình, nhưng rất nhanh sau đó, mười mấy lực sĩ kia đã bị lão Giao Long ầm ầm đập vỡ.
Chỉ thấy cái đuôi vừa thô vừa to của nó tựa như một cây trụ lớn kình thiên, thẳng tắp quét ngang đến, đột ngột nện thẳng lên người Dư Triều An.
"Phốc —— "
Có lẽ nhìn con sư tử kia chơi đùa vui vẻ như vậy, khiến Dư Triều An thả lỏng cảnh giác, nên khi yêu thể mạnh mẽ này đập thẳng vào người mình, gã mới lập tức phản ứng lại, rốt cuộc là khi con cá chạch này thực sự liều mạng rồi, nó sẽ mạnh mẽ đến mức nào.
Trận pháp khắc trên bộ pháp y kia, ngay cả một cái hô hấp cũng không kiên trì được, đã vỡ nát rồi.
Cả người gã bay ra ngoài, lại được một đóa kim vân miễn cưỡng đón lấy.
Tại khoảnh khắc đó, cái miệng rồng tanh hôi kia đã điên cuồng lao từ trên không trung tới, hung hăng cắn xé.
Đúng vào lúc này, U Vĩ Yêu Hoàng lại mất đi khống chế, trực tiếp lao về phía sau.
Dư Triều An vừa mới bấm xong pháp quyết hộ thể, đã trơ mắt nhìn con sư tử kia túm lấy cái đuôi, và một lần nữa ném cho lão Giao Long phải ngã xuống đất, sau đó, hắn điên cuồng đánh ra một chưởng, nện thẳng xuống đỉnh đầu Giao Long.
Cái đuôi của U Vĩ Yêu Hoàng mãnh liệt đập lên thân thể con sư tử, lại chỉ có thể làm cho nó hơi cúi người.
Dư Triều An nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, cứng rắn chống đỡ những cú đập toàn lực của Yêu Hoàng ở quật thứ mười sáu, đến cùng là thân thể kia được tạo ra từ cái gì?
"..."
Mí mắt Thẩm Nghi hơi giật giật, khóe môi nhếch lên, lộ vẻ dữ tợn. Vào thời điểm ấy, bàn tay hắn đang nắm chặt dấu ấn Ly Hỏa cuối cùng, trên cánh tay nổi lên hư ảnh chín con Tiên Yêu, hung hăng vỗ xuống.
Rắc rắc —— Phần xương trán của U Vĩ Yêu Hoàng vừa nứt ra mấy khe hở nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhận ra.
Tổn thương bực này, vốn không tính là trọng thương gì, nhưng lão Giao Long vốn đang ngẩng đầu lên cao cao, lại trực tiếp ngưng lại ngay giữa không trung, đôi mắt oán độc dần dần mất đi ánh sáng.
Nó nhìn chằm chằm vào con Kim Tình Sư Hoàng trước mắt, tựa như muốn nói một điều gì đó, lại hoàn toàn không thể khống chế được cái đầu mình đang rơi xuống.
Ầm ầm!
Ngay tại thời điểm thân thể cao lớn kia sắp rơi xuống cái vực sâu dưới đất, Thẩm Nghi lại đưa tay nắm lấy sợi râu rồng, một lần nữa kéo nó lên.
Bàn tay hắn thò vào miệng rồng, một luồng sáng âm u hung hăng đâm thẳng tới!
Lúc này, U Vĩ Yêu Hoàng đã bị Ly Hỏa thiêu đốt đến thần hồn không rõ, tròng mắt chậm rãi phóng to. Đúng vào khoảnh khắc ấy, tựa như nó vừa cảm ứng được thứ gì đó mà bản thân vẫn tâm tâm niệm niệm, nó gian nan nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn con sư tử bên cạnh, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi đến khó có thể tin nổi!
"..."
Thẩm Nghi hờ hững đối mặt với cái nhìn của nó.
Đợi cho đến khi cơ thể của U Vĩ Yêu Hoàng bị U Vĩ Thương điên cuồng tàn phá, hầu như không còn, hắn mới đưa tay thu hồi luồng u quang kia, còn tiện tay ném lão Giao Long này xuống đất.
"Ta... Ngươi..." Dư Triều An có chút ngơ ngác nằm trên kim vân.
Rõ ràng là hôm nay, gã có chuẩn bị pháp bảo, có làm đủ các loại dự phòng rồi, nhưng đến cuối cùng ngay cả cơ hội để thi triển cũng không có. Mà ngược lại, nếu không phải con sư tử kia ra tay đúng lúc, thì suýt chút nữa gã đã vì chủ quan mà bị thương rồi.
Nhưng một trận chiến thành danh lại trực tiếp tiêu tan như thế rồi.
Thẩm Nghi ngước mắt nhìn lên không trung, hắn cũng không có ý tứ bại lộ thân phận của mình ở trước mặt đệ tử Ngô Đồng sơn, chỉ lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, phun ra một chữ: "Cút."
"A..."
Nghe vậy, sắc mặt Dư Triều An lập tức nhăn nhó đến phát khổ.
Xem ra đối phương cũng không nguyện ý chia công lao trảm giao này cho gã.
Đây là chuyện gì chứ?
Rõ ràng đây là cuộc chiến thành danh của gã, nhưng đến cuối cùng, gã lại biến thành trợ thủ cho một bên trong cuộc nội chiến của hai vị Yêu Hoàng trong Thiên Yêu quật.
Dư Triều An khẽ thở dài, gã đưa mắt nhìn con sư tử kia một cái thật sâu, rồi nhanh chóng thu hồi trận pháp, trực tiếp cưỡi mây xoay người chạy trốn.
Rõ ràng là khí tức trên mình con Kim Tình Sư Hoàng này không hùng hồn bằng U Vĩ Yêu Hoàng, nhưng nhục thân của nó lại khiến người ta sợ hãi không thôi, thậm chí còn không dám sinh ra một chút ý tưởng nào với nó.
Mặt khác, có vẻ như con sư tử này còn nắm giữ rất nhiều loại thủ đoạn nhìn như không đáng chú ý, kì thực lại quỷ dị vạn phần.
So với U Vĩ Yêu Hoàng bị mất xương đuôi, Dư Triều An lại cảm nhận được áp lực càng lớn hơn ở trên người con sư tử này.
Cũng may đối phương có dã tâm quật khởi quá lớn, muốn đứng vững gót chân trong Thiên Yêu quật, nên tạm thời không muốn lãng phí quá nhiều thể lực ở trên người tu sĩ.
"Đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì." Dư Triều An vừa cưỡi mây, trong lòng lại sinh ra chút lo lắng khó hiểu.
Phải biết rằng từ xưa đến nay, phần lớn đám Yêu Hoàng ở bên trong Thiên Yêu quật đều là hạng người lười biếng không chịu nổi, cũng đúng thôi, bọn chúng có thể hưởng thụ những tòa động thiên phúc địa giàu có nhất, với vô số thiên tài địa bảo có thể lấy ở bất cứ chỗ nào, nên chẳng có dục vọng muốn đi ra bên ngoài cạnh tranh nữa.
Tới hiện giờ, lại đột nhiên lòi ra một kẻ với dã tâm bừng bừng, thậm chí thực lực còn đạt được một bước nhảy vọt cao như thế.
Sẽ không sinh ra biến cố gì chứ?